Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Chương 22: Chương 22




“Em nghĩ rằng anh đến đây là để nói cái này với em sao?” “Với tính cách người Đổng gia, anh đương nhiên không có khả năng đến nói với tôi chuyện này. Thế nhưng tôi đến đây chính là muốn nói với anh chuyện đó” Ban đầu cô nghĩ sẽ nói chuyện một cách uyển chuyển, khách sáo, nhưng sau khi thấy Đổng Hoài Sướng thì bộ dáng đã được chuẩn bị sẵn liền biến mất không còn bóng dáng. Có đôi khi La Thanh Nhạc nghĩ rằng mình có thể khống chế được cảm xúc, nhưng vừa nhìn thấy hắn, cô lại như thay đổi thành một người khác, nhịn không được lại muốn khiêu khích hắn, đồng thời chứng minh rằng mình đã khác xa với một La Thanh Nhạc năm đó. “Anh chỉ muốn nghe một chút ý kiến của em, giống như em ở chung với Tuyết Luân, có cảm thấy nó thích hợp học thêm cái gì hay không? Bởi vì chúng ta đều có một khoảng thời gian sống chung với con bé, chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm cho nhau” “Tuyết Luân muốn học cái gì?” Cô cúi đầu hỏi con gái “Ví dụ như khiêu vũ, đàn dương cầm, vi-ô-lông, hoặc là học vẽ…” Ánh mắt con bé không ngừng đảo tới đảo lui trên người cha mẹ, con bé cảm thấy không khí hôm nay có gì đó không đúng. “Con không muốn, như vậy con sẽ không có thời gian ở cùng với cha mẹ!” Tuyết Luân đột nhiên lắc đầu nói “Buổi sáng con học ở trường, nếu tan học mà còn đi học nữa thì con sẽ không có thời gian ở cùng hai người. Cha về nhà cũng sẽ không gặp được con. Hai người lúc nào cũng bận, con muốn đem thời gian của mình chia đều cho cha mẹ. Cho nên nếu như học những thứ đó, con sẽ không có nhiều thời gian” Tuyết Luân nói rất đúng, dù sao bọn họ không phải ở cùng một mái nhà. Tuyết Luân hết giờ học không phải ở cùng Đổng Hoài Sướng, thì sẽ được đưa đến chỗ cô ở qua đêm. “Con thật sự không muốn học những thứ khác sao? Dù sao con còn nhỏ, đi học có lẽ sẽ gặp được nhiều bạn mới!” La Thanh Nhạc vẫn là muốn bé suy nghĩ lại. “Con đã có rất nhiều bạn ở trường rồi, hay là hai người không muốn chơi cùng con?” Con bé con lo lắng hỏi. “Không, đương nhiên là không phải rồi!” Hai người trăm miệng một lời vội vàng trả lời, sau đó cùng liếc nhìn nhau. “Tuyết Luân, con không muốn học những thứ khác cũng được, mẹ chỉ là nghĩ rằng con muốn làm quen thêm nhiều bạn mới” La Thanh Nhạc vội vàng giải thích. “Cha cũng nghĩ như vậy, con muốn ở cùng một chỗ với cha, cha thật sư rất vui!” Đổng Hoài Sướng tuyệt không để ý mình có biến thành ông cụhay không, dù sao hắn đã mất quá nhiều, thầm nghĩcó thêm chút thời gian ở cùng với con gái càng tốt. “Sau này chúng ta vẫn có thể giống như vậy, ba người cùng nhau ăn cơm sao? Con thích chúng ta cùng nhau ăn cơm, như vậy có thể cùng nhau trò chuyện” Con bé lại đưa ra vấn đề. “Mẹ, có thể chứ?” Tuyết Luân tràn đầy chờ mong nhìn La Thanh Nhạc “Chúng ta cũng không thể thường thường cùng nhau ăn cơm sao?” Trực giác nói cho La Thanh Nhạc biết, phải mau chóng cự tuyệt”Ngày mai có thể mẹ sẽ có việc bận…” Cớ này nhất định đã dùng nhiều lần, cô thậm chí còn chưa nói xong, cái đầu nhỏ của Tuyết Luân bèn cúi xuống, một câu cũng không chịu nói. Đổng Hoài Sướng nhẹ nhàng xoa đầu con gái, giống một người cha rất biết quan tâm. Mà La Thanh Nhạc chỉ ngồi ở một bên, nhìn bọn họ âm thầm quan tâm lẫn nhau, bản thân mình lại như một người mẹ không quan tâm gì đến con gái. “Không sao đâu, ngày mai cha làm khoai tây chiên cho con ăn được không?” Tuyết Luân gật gật đầu, bữa cơm từ lúc đó không còn tiếng cười. Bọn họ giống người một nhà, mà La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy mình là như người ngoài, hoàn toàn không thể cùng bọn họ nói chuyện. Cô sợ hãi mình mở miệng nói liền sẽ đáp ứng hết các yêu cầu của con gái. Cô lại càng sợ đáp lại lời của Đổng Hoài Sướng, vừa mở miệng ra sẽ nói càng nhiều lời khó nghe. Bữa cơm này hoàn toàn bị cô làm hỏng. Điều này làm cho cô khó chịu. Cho tới bây giờ cô đều chưa từng nghĩ Đổng Hoài Sướng sẽ là một người cha tốt, nhưng bây giờ biểu hiện ôn hòa của hắn lại rất giống như thế. Tuyết Luân thậm chí không liếc mắt nhìn mình, điều này làm cho La Thanh Nhạc cảm thấy cực kỳ khổ sở. Tuy rằng thời gian Tuyết Luân ở cha tương đối nhiều, nhưng La Thanh Nhạc vẫn cho rằng cô mới là người tốt hơn. Trẻ con không thể không có mẹ, có ai hơn một người mẹ cơ chứ? Hơn nữa cô còn có một con chó có thể chơi cùng Tuyết Luân, thế sao con bé lúc này lại thoạt như thích cha hơn mẹ chứ? Cùng là phụ nữ với nhau, cô lại càng thắc mắc! Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm, trừng phạt nghiêm khắc mới thật sự bắt đầu… Tuyết Luân thế nhưng lại tỏ vẻ muốn về nhà ngủ, đêm nay không tới nhà cô. La Thanh Nhạc ngây ngẩn cả người, cô vốn không thể tưởng tượng Tuyết Luân sẽ nói như vậy, nhưng vì bảo vệ mặt mũi, cô cũng không mở miệng khẩn cầu con bé đi cùng minh.Tuy nhiên để Tuyết Luân đi theo Đổng Hoài Sướng, chua sót trong lòng cũng càng ngày càng lớn… Một thời gian La Thanh Nhạc không thấy Đổng Hoài Sướng gọi điện tới cho mình, cô đã nghĩ rằng mình đã bị xa lánh. La Thanh Nhạc thừa nhận biểu hiện của mình không tốt, cô luôn nói ra những lời không dễ nghe, cũng luôn khiến cho con gái, cô luôn dùng một cái cớ để từ chối con bé, cũng khó trách Tuyết Luân không cần nghe cô nói hết cũng đã có thể đoán được cô muốn nói cái gì. Cô cũng muốn gọi điện thoại cho Tuyết Luân, ít nhất cô có thể biết gần đây con gái đang làm những gì. Thế nhưng gọi điện thoại nhất định sẽ gặp Đổng Hoài Sướng, điều này làm cho cô chùn bước. Cô luôn sợ sẽ phải nói chuyện cùng hắn, sau đó sẽ có nhiều chuyện khác xảy ra khiến cô không thể chịu đựng. Tuy nhiên cô thật lòng quan tâm đến Tuyết Luân,cô thật sự không biết phải làm như thế nào. Ngay khi cô đang không biết làm sao, Đổng Hoài Sướng gọi điện thoại đến như một nhánh thang giải cứu vấn đề nan giải của cô… “Là anh, anh có chuyện muốn nói với em” “Anh đưa Tuyết Luân tới sao?” La Thanh Nhạc chủ động hỏi. “Thật ra là nó không muốn đến chỗ em, nhưng nó muốn gặp Phật Liệt Khắc. Anh có thể nhờ người mang Phật Liệt Khắc tới nhà anh chơi với nó không?” “Ý của anh là… con bé không muốn đến chỗ tôi? Không muốn gặp tôi? Chỉ muốn gặp chó của tôi?” Điện thoại đầu kia trầm mặc một chút, giống như là chấp nhận lời của cô. La Thanh Nhạc quả thật khó có thể tưởng tượng đây là sự thật, con gái của cô vẫn luôn đáng yêu, nhưng nó lại không thích mình, mà việc này Đổng Hoài Sướng cũng biết, đây quả thật khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. “Nó nói với anh như vậy sao? Hay là anh cố ý khiến cho nó nghĩ như vậy? Nó vẫn đều ở cùng anh, nhất định là anh đã nói cái gì với nó…” “Mẹ, mẹ làm sao vậy, tại sao mẹ luôn không thích cha?” Điện thoại đầu kia đột nhiên có thanh âm của Tuyết Luân, thanh âm đó tràn ngập sự phẫn nộ. “Tuyết Luân…” La Thanh Nhạc bị giọng nói này làm cho hoảng sợ, cô không nghĩ tới Tuyết Luân cũng ở bên cạnh nghe mình nói chuyện cùng Đổng Hoài Sướng. Đổng Hoài Sướng nói mấy câu cùng Tuyết Luân, sau đó mới nói với La Thanh Nhạc: “Anh cho người đi đón Phật Liệt Khắc, có thể chứ?” “Con bé đâu? Bây giờ nó đang làm cái gì?” “Anh bảo nó trở về phòng” “Tôi muốn nói chuyện với con bé” “Bây giờ em mới nói như vậy… Con bé đã không muốn nói chuyện với em” La Thanh Nhạc nhất thời không nói được tiếng nào, cô biết đôi khi mình thật sự có chút quá phận. “Anh bảo người đến đón Phật Liệt Khắc, có thể chứ?” Không được! Cô nhất định phải gặp Tuyết Luân, cô không thể để cho con gái chán ghét minh. Vất vả lắm cô mới có thể mở rộng trái tim mình, cho con gái bé bỏng của mình hiện diện trong đó. Bây giờ cô đã yêu thích con bé, nhưng Tuyết Luân lại bắt đầu chán ghét cô, đó cũng không là điều cô muốn! “Tôi… Tôi mang nó đến” La Thanh Nhạc không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, điều cô có thể làm chính là bù đắp lại những lời minh đã nói. Liều linh đến chỗ Đổng Hoài Sướng, tâm tư của cô đều đặt hết trên người con gái. Tay ôm Phật Liệt Khắc một cách Phật Liệt Khắc, tâm tình ngũ vị tạp trần. “Con bé đang ở trong phòng” Đổng Hoài Sướng dẫn cô đến bên phòng, gõ cửa. “Tuyết Luân, mẹ mang Phật Liệt Khắc đến cho con” “Con chỉ muốn Phật Liệt Khắc, con không cần mẹ, mẹ không thích cha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.