Không Làm Thế Thân!

Chương 85: Chương 85: Lâm Hạo Dương Và Ngọc Tuyên




Lâm Hi chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hạo Dương, muốn ném cho hắn một đống tiền.

Lâm Hạo Dương như vậy mà muốn có bạn gái? Hắn tiếp tục nên ở trong bụng mẹ đi. Cái gì cũng sẽ không có, đời này hắn cũng sẽ độc thân.

Ngọc Tuyên cũng nhìn Lâm Hạo Dương, cánh tay dài của Lâm Hạo Dương để trên bàn, mắt đen nhìn cô. Hắn đeo đồng hồ màu lam, trên xương cổ tay thon dài.

Găng tay ở trong balo, Ngọc Tuyên cũng không có đeo, cô có thể lấy găng tay ném vào mặt Lâm Hạo Dương. Năm tháng không có lưu lại nhiều dấu vết trên tay Lâm Hạo Dương, nhìn kỹ, có thể nhìn thấy bóng dáng kiêu ngạo năm đó.

Đôi mắt màu hổ phách của hắn lộ ra vẻ thờ ơ, lãnh đạm.

Trong không khí yên lặng, di động Lâm Hạo Dương dần tối xuống, ở một giây cuối cùng Ngọc Tuyên chạm vào màn hình di động, quét mã một tiếng.

“Bao nhiêu tiền?” Ngọc Tuyên cầm ly nước lên uống, áp chế hết mức run rẩy trong lòng bàn tay.

“Năm mươi hai tệ.” Lâm Hạo Dương nhìn tổng quát giao diện Ngọc Tuyên thực hiện động tác, nhìn thấy cô cầm di động tăng thêm bạn bè mới thu hồi tầm mắt, ngón tay để trên màn hình di động, đầu ngón tay hơi trở nên trắng.

Ngọc Tuyên nhìn hắn, năm mươi hai tệ? Hay là vẫn nên ném găng tay tới trước mặt hắn?.

Lực chú ý của Lâm Hạo Dương đều ở trên màn hình di động, cánh tay dài lười biếng chống trên ghế dựa, ngồi đặc biệt chiếm chỗ, chân tay đều bên phía cô.

Ngọc Tuyên có cái suy đoán quỷ dị, không phải Lâm Hạo Dương đang mang thù đi? Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn còn mang thù? Không thể nào?

Bằng không năm mươi tệ, có ý gì?

Tên trên WeChat của Lâm Hạo Dương chính là tên của hắn, chân dung là Husky. Ngọc Tuyên ấn vào, chân dung biến thành ảnh chụp của hắn. Lâm Hạo Dương ngồi ngay bên cạnh, Ngọc Tuyên thực sự không có ý muốn mở chân dung của hắn để xem, tấm hình này chụp chân thật dài.

Chuyển khoản, đưa vào năm mươi hai tệ.

WeChat nhắc nhở: số dư không đủ.

Ngọc Tuyên chỉ bắt đầu sử dụng WeChat cách đây không bao lâu sau khi về nước. Cũng không có kết nối thẻ ngân hàng, lì xì phát trong nhóm cũng không có giành. Sự tình trở nên khó xử xấu hổ nhất, năm mươi hai tệ cô cũng không có.

“Ăn cơm trước đi.” Lâm Hi múc cho Ngọc Tuyên một chén canh, nói, “Không cần để ý đến hắn”.

Thế này càng lúng túng hơn, toàn bộ quá trình Lâm Hi đều biết.

Lúc này Ngọc Tuyên đơn giản chỉ muốn cúi đầu vào trong chén canh, nhưng vì bảo trì thể diện, cô vẫn ngồi thẳng tắp, “Cảm ơn.”

Đồ ăn đã lên, Ngọc Tuyên nhấp môi dưới thấp giọng nói với Lâm Hi, “Tôi muốn đi toilet.”

“Có cần tôi đi cùng cô hay không?” Lâm Hi hỏi.

“Không cần, cảm ơn, mọi người cứ ăn trước, tôi quay lại rất nhanh.” Ngọc Tuyên đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài, toilet ở bên ngoài.

Ngọc Tuyên bước ra khỏi cửa, Lâm Hạo Dương không giả vờ nữa, kéo ghế dựa cầm lấy đĩa ăn của cô, trước khi mọi người bắt đầu ăn cơm, gắp nhanh đồ ăn cho cô. Những người khác đều nhìn về phía Lâm Hạo Dương, trên mặt Lâm Hạo Dương không một chút biểu hiện trong tay kẹp chặt đồ ăn, “Mọi người tiếp tục ăn.”

“Con trai à, có cần chuẩn bị hộp cơm giữ nhiệt cho con hay không?” Chu Oánh thử dò hỏi, nói, “Yên tâm, chúng ta không ăn, chờ cô nương kia trở về.”

“Mọi người cứ ăn.” Lâm Hạo Dương hừ nhẹ, những món Ngọc Tuyên thích ăn hắn đã lấy đi rồi, còn thừa những cái khác Ngọc Tuyện cũng không thích ăn, “Mọi người không ăn chính như vậy mới thêm nhiều xấu hổ.”

“Vậy chờ chút lại gọi thêm món ăn.” Chu Oánh nói, “Ăn cơm trước đi.”

Lâm Hạo Dương như không có việc gì đứng dậy, tùy tiện đến bên móc áo lấy một chiếc áo khoác, xách lên áo khoác của Tưởng Lâm Dữ, “Con đi toilet.”

Tưởng Lâm Dữ: “Anh mặc quần áo của tôi đi toilet? ”

“Không hút thuốc lá, trở về trả lại cho anh.” Thân hình của Lâm Hạo Dương cùng Tưởng Lâm Dữ cũng không kém nhau bao nhiêu, mặc áo khoác lông vũ dài, nhìn trẻ tuổi hơn nhiều. Tâm cơ của Tưởng Lâm Dữ này quá nặng, hôm nay hắn muốn theo chân người nhà bọn họ đi ra ngoài, hắn so với Lâm Hạo Dương lớn hơn, nhưng vì để thể hiện hài lòng với bối phận em rể. Cố gắng chọn một kiện áo lông vũ trẻ trung để trông Lâm Hạo Dương già đi.

Tưởng Lâm Dữ: “……”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Nếu không phải năm đầu tiên hắn ăn tết cùng cha mẹ bạn gái ăn tết, hôm nay hắn và Lâm Hạo Dương nhất định phải có một người nằm ngang đi ra khỏi cửa.

Lâm Hạo Dương sửa sang lại chính mình, khoan thai bước ra khỏi cửa.

Thư kí Trần nhìn Lâm Hạo Dương rời đi, nâng chung trà lên uống một ngụm, đè xuống kinh sợ. Khó trách Tưởng Lâm Dữ để hắn tới đây ăn gia yến, hóa ra đây chính là mặt trời của Lâm Hạo Dương!

Ngọc Tuyên cùng Lâm Hạo Dương? Bắn đại bác cũng không tới người, thế nhưng lại có quan hệ.

————

Phòng toilet người xếp hàng đặc biệt nhiều, Ngọc Tuyên đứng vững sau khi bị gió lạnh thổi qua đầu óc tỉnh táo lại. Hẳn là nên đợi mọi người bắt đầu ăn mới quay lại, như vậy mọi người cũng không xấu hổ.

Ngọc Tuyên ảo não, ngay sau đó thở dài ra một hơi, cô vẫn luôn như vậy. Chuyện gì cũng làm không xong, sống ba mươi năm cũng chưa làm được một việc gì thành công.

Chia tay Lâm Hạo Dương, mẫu thân lại về nước, giống như việc cô chia tay Lâm Hạo Dương vừa ngu xuẩn lại ngốc nghếch. Cô đứng tại chỗ đó, đi lên cũng không tới đi xuống cũng không.

Hàng ngũ lớn chậm rãi di chuyển lên phía trước, Ngọc Tuyên lấy điện thoại di động mở WeChat ra, làm theo từng bước để kết nối thẻ ngân hàng.

“Bạn trai cô không phát bao lì xì?”

Ngọc Tuyên vội ngẩng đầu bất ngờ nhìn thấy Lâm Hạo Dương ở trước mặt, cô nhìn phải trái nhìn chung quanh, lại nhìn Lâm Hạo Dương. Lâm Hạo Dương mặc áo lông vũ dài màu đen, nhìn qua có chút quen mắt.

Lâm Hạo Dương cười nhạo, “Vậy thì bạn trai của cô rất keo kiệt.”

Ngón tay thon dài của hắn cầm lấy di động, nhấn vào mục chuyển khoản. Người đàn ông ‘kiệt’ kia vừa hẹp hòi vừa keo kiệt, có phải cô có đôi mắt không tốt? Coi trọng loại người này.

A.

Lâm Hạo Dương nhập vào số tiền tối đa.

Trên màn hình di động hiển thị: Bên kia chưa kết nối thẻ ngân hàng, không thể chuyển khoản số tiền lớn.

Lâm Hạo Dương nhập vào năm ngàn hai, tiếp tục hiện thị không thể chuyển khoản số tiền lớn.

Năm trăm hai, vẫn vậy.

Bên ngoài gió lạnh vù vù xen lẫn với bông tuyết, Ngọc Tuyên cúi đầu nhanh chóng kết thúc quá trình kết nối thẻ. Trên WeChat có thông báo mới, chuyển khoản đến từ tài khoản của Lâm Hạo Dương.

Hai trăm sáu.

Ngọc Tuyên chậm rãi ngẩng đầu, một tay Lâm Hạo Dương bỏ vào trong túi quần, hắn mặc chiếc áo khoác dài màu đen, nhìn trông rất quen mắt, “Cô có thể chuyển cho tôi năm mươi hai tệ.”

“Cho nên, anh ở chỗ này, chính là vì muốn tôi trả lại cho anh năm mươi hai tệ?” Đoàn người tiến lên phía trước, Ngọc Tuyên cũng tiến lên trước một bước. Vì để cô trả cho hắn năm mươi hai tệ, Lâm Hạo Dương còn đưa cho hai trăm sáu?

Lâm Hạo Dương đứng thẳng, nâng mắt lên, “Tôi không nhàm chán như vậy, tôi ——”

Hắn vốn định nói muốn đi toilet xếp hàng, mắt nhìn hướng vào toilet nam, thời điểm nào toilet nam cũng không bị chắn, một người cũng không có, rất vắng vẻ, “Ra ngoài hút thuốc.”

“Khu hút thuốc ở bên kia.” Ngọc Tuyên chỉ vào một đầu hành lang khác, nhắc nhở hắn, “Tôi vừa mới đi qua nhìn thấy.”

“Cô còn quản tôi hút thuốc bên nào?” Lâm Hạo Dương giương mắt nhìn cô, hầu kết hoạt động, khóe môi giương lên nở nụ cười, ý cười không đạt đáy mắt, “Cô là gì của tôi?”

Ngọc Tuyên há miệng thở dốc, cô quản chỗ nào? Cô không phải chỉ là nhắc nhở Lâm Hạo Dương nơi hút thuốc thôi sao?

Cô là gì của Lâm Hạo Dương? Cái gì cũng không phải. Ngay cả bạn bè cũng không phải, họ đã sớm tuyệt giao, quyết liệt rất triệt để.

Ngọc Tuyên nói không nên lời, cô không biết nên nói cái gì.

“Bạn trai cô không ngại cô ở bên ngoài tùy tiện quản người đàn ông khác?” Lâm Hạo Dương đứng đối diện, mắt đen thâm trầm, ngữ điệu sắc bén, mang theo mũi nhọn, “Bạn trai cô rất hào phóng.”

“Tôi không có bạn trai.” Ngọc Tuyên đầu óc trống rỗng nói, cô như thế nào mà lại nói cô tùy tiện quản người đàn ông khác? Còn không phải chỉ cho hắn mỗi con đường? Ngọc Tuyên từ trong balo lấy ra găng tay nhét vào trong túi áo Lâm Hạo Dương, “Tôi không có mang, nếu chỉ chạm vào một chút mà không cần, vậy tôi mua cho anh một đôi mới.”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lâm Hạo Dương nắm chặt cổ tay cô, nhưng rất nhanh đã buông ra, mắt nhìn Ngọc Tuyên, “Độc thân?”

Ngọc Tuyên không muốn nói chuyện với hắn, cô đang nhìn đường để đi xuống núi. Đường đi xuống núi phảng phất như con đường đi tới toilet, đông nghẹt làm cho người ta thở không nổi.

Đi thẳng một mạch là điều ảo tưởng, không thể vào toilet, không thể xuống núi. Giống như nhân sinh của cô, tiến thoái đều lưỡng nan, từng bước bước xuống đều khiến người hít thở không thông.

Ngọc Tuyên lấy di động kiểm tra nhà vệ sinh công cộng nơi này toàn bộ đều chen chúc như vậy sao?

“Kiệt —— là ai?”

Ngọc Tuyên sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Dương gần trong gang tấc.

Trầm mặc khoảng chừng một phút, Lâm Hạo Dương dời ánh mắt nhìn đi chỗ khác, hai tay hắn bảo vào trong hai túi áo khoác, lùi về sau dựa lưng vào bức tường. Thái độ lười biếng, khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ, “Tôi cũng không phải đối với cô cảm thấy hứng thú, cô không cần hiểu lầm.”

Yên tâm, Ngọc Tuyên đời này cũng sẽ không hiểu lầm.

“Găng tay cũng vô dụng, cô không cần gửi bao lì xì cho tôi.” Lâm Hạo Dương giương mắt nhìn chằm chằm vào cô một lúc, tựa hồ như đang cân nhắc, một lúc sau tiếng nói hắn trầm thấp “Đã từng là bạn học, tôi nghĩ cô hẳn đối với tôi cũng không có ý gì khác. Sẽ không bởi vì tôi mà không quay về ăn cơm. ”

Yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không!

Mặc dù trước đó Ngọc Tuyên đã có ý tưởng này, tại một khắc này cũng bóp chết hoàn toàn.

“Tôi đi hút thuốc.” Lâm Hạo Dương xoay người nhanh chóng rời đi, chân hắn dài thẳng tắp, đi rất nhanh. Chuyển qua bức tường màu xám, hắn biến mất ở hành lang, trong không khí còn sót lại hơi thở của hắn.

Ngọc Tuyên thở ra một hơi.

Ngọc Tuyên trở lại trên bàn cơm là hai mươi phút sau, Lâm Hạo Dương nói câu được câu không, buông mắt cùng cha mẹ ở bên cạnh nói chuyện phiếm.

Ngọc Tuyên kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nhìn trước mặt có mấy cái đĩa chất đống, bên trong tất cả đều là đồ ăn cô thích.

“Chọn thêm vài món ăn, sẽ mang lên ngay lập tức.” Chu Oánh ôn nhu nói, “Không nên ăn đồ lạnh, không tốt đối với dạ dày.”

“Không cần không cần.” Ngọc Tuyên không nghĩ tới đi toilet sẽ lâu như vậy, cô cũng rất ngại, “Xếp hàng có chút dài, xin lỗi.”

“Không cần khách khí, đều là người trong nhà.” Chu Oánh cười đem đổi canh mới trước mặt cô, canh vẫn còn nóng, canh không có thừa. Để canh xong, Chu Oánh cười tủm tỉm đưa qua một bao lì xì, “Năm mới vui vẻ! Không cần cự tuyệt tiền mừng tuổi, đây là lời chúc của trưởng bối dành cho vãn bối, chúc cháu năm mới bình an, hết thảy trôi chảy. Chưa kết hôn đều là hài tử(trẻ con), mỗi người đều có. ”

Đúng nha, đầu năm mùng một mỗi một hài tử đều có hồng bao (bao lì xì).

Thời điểm bà ngoại còn sống, mỗi năm cô đều có bao lì xì. Trước kia ba mẹ ở cùng nhau, cô cũng có. Sau đó phụ thân vượt qua giới hạn, mẫu thân cuồng loạn, cô ăn tết liền không có nhận được bao lì xì, chỉ còn lại vô tận những cuộc cãi vả, hành hạ không dứt.

“Cảm ơn.” Ngọc Tuyên không có lý do từ chối, cô trịnh trọng nhận hồng bao, “Cảm ơn dì.”

Người Lâm gia rất tốt, mỗi người đều rất ôn nhu, loại ôn nhu này là trời sinh trong xương cốt. Trước kia trên người Lâm Hạo Dương cũng có loại ôn nhu này, tuy rằng bề ngoài hắn cuồng dã lại thô kệch không bị trói buộc. Nhưng nội tâm lại mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng bao quanh cô, bao bọc cô trong ấm áp.

Là cô đánh mất Lâm Hạo Dương.

Ba giờ chiều đường trên núi mới khai thông, Ngọc Tuyên cùng thư kí Trần lên xe rời đi trước.

Lâm Hạo Dương ngồi ở trong xe nhìn xe cô rời đi cho đến khi không thấy. Lấy ra một điếu thuốc cắn trên môi nhưng chưa có mồi lửa, Tưởng Lâm Dữ lên xe ngồi ở ghế phụ, “Khói thuốc.”

“Bên người cô ấy có người được kêu là ‘kiệt’ sao?” Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, ánh mắt ngưng trọng, “Anh đem danh sách phân bố người của công ty đưa cho tôi.”

Vẻ mặt Tưởng Lâm Dữ nhìn hắn, muốn uống thuốc sao? Cơ mật của công ty đưa cho hắn, hắn muốn lên trời sao?

“Có việc gì sao?” Tưởng Lâm Dữ kéo đai an toàn lên, quay lại nhìn Lâm Hi còn chưa lên xe.

“Cái kia trên thẻ bài ở cầu nhân duyên cô ấy ghi là ‘kiệt’.” Lâm Hạo Dương lấy điếu thuốc để qua một bên, cau mày, áp lưng dựa vào ghế, cánh tay đặt trên tay lái, ngón tay gõ xuống, khó chịu tới cực điểm, “Kiệt, nghe vào biết lớn lên không ra sao. ”

Lâm Hi lên xe ngồi vào hàng ghế phía sau, đóng cửa xe lại, “Lâm một nửa là mộc, viết rộng ra một chút tương tự với chữ kiệt, anh có phải đọc nhầm hay không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.