Ngọc Tuyên trở lại Hoài Thành lập tức bắt đầu bận rộn, ngày 1 tháng 3 tháng đã phải chính thức khảo nghiệm, trước đó bọn họ phải thực hiện nhiều thí nghiệm để hệ số nguy hiểm rủi ro xuống mức bằng không. Hệ thống điều khiển trí tuệ nhân tạo cô nghiên cứu bảy năm, đội nhóm của cô cũng đảm nhận hợp tác phát triển, nhưng đây là lần đầu tiên phát triển độc lập.
Ban đầu dự án này được hoàn thành vào giữa năm năm ngoái, nhưng tất cả mọi người đều không tín nhiệm vào kỹ thuật của nhóm bọn họ, trải qua một cuộc bỏ phiếu gian nan công ty quyết định hạng mục L3 tiếp tục mua hệ thống trí tuệ của bên Đức, Tưởng Lâm Dữ tranh thủ được chính là hợp tác phát triển. Sau đó bên Đức làm trái với điều ước, Tưởng Lâm Dữ trong cơn nóng giận đá bên Đức ra và kết thúc. Dưới sức ép của dư luận, hệ thống trí tuệ nhân tạo mới được đưa ra.
Nhưng không có người xem trọng kỹ thuật của bọn họ, khi đó bọn họ chỉ là vô danh tiểu tốt.
Ngày 1 tháng 3 không phải là thời gian tốt đẹp để phát hành, nhưng bọn họ không thể chờ đợi được nữa.
Việc lái thử xe có ý nghĩa rất lớn, lái thử xe phải công khai đối với các phương tiện truyền thông. Mỗi một vòng đều rất quan trọng, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn. Hệ thống trí tuệ nhân tạo này là một trong những bước đột phá kỹ thuật, sản phẩm địa vị ô tô trong nước và quốc tế. Tất cả các phương tiện truyền thông đều đang chăm chú, bọn họ đều đang chờ Monste xảy ra vấn đề, cho Thượng Dữ một kích mạnh mẽ, làm Thượng Dữ biết cái gì là gọi rời đi kỹ thuật nước ngoài không thể sống một mình.
Ngày 14 tháng 2, lại một bài kiểm tra vượt chướng ngoại vật ngoài trời khác. Gió lạnh gào thét, Ngọc Tuyên cùng một lão đại bên bộ phận công trình tới hiện trường thử nghiệm. Cô mặc một chiếc áo khoác dài từ đầu đến chân màu đen, ôm máy tính nhìn giám sát số liệu.
Trong tai nghe truyền đến âm thanh của người điều khiển, “Lần thử nghiệm thứ nhất bắt đầu.”
Chiếc ô tô màu trắng chậm rãi lái đi ra ngoài, sân kiểm tra được phong kín, quy mô rất lớn, có vài chiếc xe đang đậu trong sân. Ngọc Tuyên chăm chú nhìn thẳng vào trong sân, ánh mắt yên tĩnh.
Mọi người xung quang vẫn duy trì trầm mặc, mỗi người ai cũng làm việc của chính mình, ai cũng không phát ra âm thanh.
Ngọc Tuyên vóc dáng không cao, lớn lên chính là trắng, gầy. Cười rộ lên mi mắt cong cong, một bộ dáng tính tình hiền lành, nhưng khi nổi nóng chính là khủng long bạo chúa. Ngày thường nói nhảm pha trò như thế nào cũng được, thời khắc mấu chốt, dám nói nhảm sẽ bị cô đá bay ra khỏi hạng mục.
Giai đoạn thử nghiệm thứ nhất kết thúc, trong tai nghe có hồi âm của người điều khiển, hết thảy đều bình thường.
“Lão đại, Tưởng tổng tới đây quan sát thử nghiệm.” Trợ lí Lý cũng nhanh chóng mang tai nghe, thấp giọng báo cáo.
“Được.”
Gần đây tần suất Tưởng Lâm Dữ tới Hoài Thành rất cao, Ngọc Tuyên không cảm thấy kinh ngạc.
Ngọc Tuyên tiếp tục nhìn chằm chằm vào số liệu trên máy tính, từng bước một vượt qua bài kiểm tra. Thử nghiệm tiến hành bài kiểm tra vượt chướng ngại vật thứ hai, Ngọc Tuyên ấn tai nghe xuống, não bộ hoạt động với tốc độ cao, hết sức chú ý để thu thập các thông tin.
Thử nghiệm sơ bộ tổng cộng có năm giai đoạn, toàn bộ hành trình là hai km.
Gió lạnh thổi qua tóc Ngọc Tuyên, nhìn cô có một chút gầy yếu, nhưng đang đứng ở vị trí chỉ huy, phân lượng lại vô cùng quan trọng.
Mười phút sau kết thúc lần đầu tiên khảo nghiệm của ngày hôm nay, Ngọc Tuyên từ trên máy tính đánh dấu xuống bảng viết, để cho các bộ phận thu thập dữ liệu lại một lần.
“Có vài số liệu có khả năng biến đổi, cần kiểm tra kiểm tra đo lường tính toán ổn định, nửa giờ sau tiếp tục lần thứ hai.” Một bên Ngọc Tuyên vừa bàn giao nhanh chóng cho trợ lí Lý, một bên vừa đi trở về, không kịp phản ứng khi nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ đứng cùng Lâm Hạo Dương đứng bên cạnh biên giới sân kiểm tra.
Tưởng Lâm Dữ mặc áo vest màu xám, lật xem văn kiện thử nghiệm trong tay. Vô luận là ở trường hợp nào Tưởng Lâm Dữ cũng tinh tế cẩn thận và tỉ mỉ, áo sơ mi vĩnh viễn cài đến nút áo cuối cùng, trên quần áo không có một chút nếp nhăn nào, không có dính một hạt bụi. Khuôn mặt mang theo mắt kính vĩnh viễn một biểu tình, giống như mang theo mặt nạ.
Đi theo hắn là các cấp cao, hôm nay bọn người cấp cao ngược lại không có chỉ điểm.
Ngọc Tuyên vô cùng chán ghét giao tiếp với bọn người cấp cao này, cô chính là muốn làm tốt hệ thống trí tuệ nhân tạo, những thứ khác không quan hệ tới cô. Những vị cấp cao này lại hy vọng cô đi làm một đóa hoa giao tiếp, đưa rượu trên bàn tiệc thành thạo khéo léo, về phòng làm việc làm ra chương trình trâu bò không gì sánh được.
Cho nên Ngọc Tuyên ngay trong tuần đầu tiên trực tiếp lên gặp lãnh đạo, đối phương tuyên bố có Ngọc Tuyên thì không có hắn, kết quả, người kia đã biến mất.
Khi Tưởng Lâm Dữ mời Ngọc Tuyên trở về điều kiện chính là cho cô quyền hạn tuyệt đối, Ngọc Tuyên có thể không cần phản ứng lại bất luận chuyện gì của người cấp cao của Thượng Dữ chỉ huy, đoàn đội bọn họ khi ở lại tổng bộ đã thoát ly khỏi tầng quản lý. Đến Hoài Thành, Ngọc Tuyên chỉ nhận thức tổng phục trách Hoài Thành Trịnh Nghiêu, Trịnh Nghiêu trước đó là thư kí chủ tịch, sau đó về làm trợ thủ cho Tưởng Lâm Dữ, hiện tại đã là cấp cao quản lý Hoài Thành.
Ngọc Tuyên vừa muốn dời tầm mắt, đột nhiên động tác dừng lại.
Người đang đứng phía sau Tưởng Lâm Dữ là Lâm Hạo Dương mặc chiếc khoác ngắn màu đen, vô cùng nhàn nhã, chân dài lười nhác lùi về phía sau dựa vào một bên lan can để quan sát chiếc xe thử nghiệm trên sân.
Ngọc Tuyên nhanh chóng nháy mắt mấy cái, Lâm Hạo Dương khi nào thì gia nhập cấp cao Thượng Dữ?
Lâm Hạo Dương dường như không có chủ ý, đảo mắt nhìn qua, Ngọc Tuyên nhanh chóng dời tầm mắt, đưa tay lên lấy mắt kính xuống. Hối hận khi mang cái mắt kính này, trước kia Lâm Hạo Dương từng phàn nàn về cái kính này, tròng kính nhỏ gọng đen quá lỗi thời. Nhưng khi Ngọc Tuyên thực hiện công việc mang cái kính này rất thoải mái, cô có rất nhiều mắt kính, mang cái này nhiều nhất. Hầu hết các loại kính đang thịnh hành thời nay mỏng và nhẹ hơn nhưng rất dễ rơi ra.
Ngọc Tuyên tháo mắt kính xuống, thế giới trước mặt lập tức thành một mảnh mơ hồ, xe trên sân nhìn mơ mơ hồ hồ, cô quay đầu lại nhanh chóng nói với Lý Tấn, “Có giấy không?”
“Cô muốn lau mắt kính? Tôi giúp cô.” Lý Tấn nhanh chóng lấy miếng vải lau mắt kính từ trong túi ra, lấy mắt kính Ngọc Tuyên phun sương lên tỉ mỉ lau, “Gần đây tôi vừa mới có được bình xịt chống sương mù, cô có muốn thử xem hay không?”
“Ừm.” Ngọc Tuyên cũng không nghe hắn đang nói cái gì, chỉ muốn nhanh chóng lấy cái kính mỏng trên sống mũi hắn đeo lên cho mình, nhưng độ cận của hai người bọn họ không giống nhau.
“Khoa học kỹ thuật làm thay đổi cuộc sống.” Lý Tấn cùng Ngọc Tuyên hợp tác rất nhiều năm, tự nhiên biết Ngọc Tuyên cần một cái gì đó hiệu quả, lau khô mắt kính đưa lại cho cô, sau đó lại đưa nước ấm cho cô, “Năm nay Hoài Thành thật là lạnh.”
Lúc này thế giới của Ngọc Tuyên mới rõ ràng lên, mở cốc giữ ấm uống một ngụm, dư quang nhìn đến Tưởng tượng Lâm Dữ mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp mà đến. Ngọc Tuyên đóng lại nắp cốc giữ ấm đưa cho Lý Tấn, cầm máy tính đứng thẳng.
“Tưởng tổng.” Lý Tấn nhanh chóng mở miệng, đứng qua một bên.
“Kết quả thử nghiệm thế nào?”
“Có một vài số liệu có khả năng phải thay đổi.” Ngọc Tuyên mở máy tính báo cáo đúng sự thật, nói, “Cần thử nghiệm xác nhận lại lần nữa, nửa giờ sau tiến hành thử nghiệm lần thứ hai.”
Tưởng Lâm Dữ tiếp nhận máy tính nhìn dữ liệu, ánh mắt ngưng trọng.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Ngọc tổng.” Lâm Hạo Dương vươn tay, nhìn chằm chằm vào mắt kính Ngọc Tuyên, “Đã lâu không gặp.”
Tưởng Lâm Dữ chân dài dịch chuyển sang bên cạnh một bước tránh đường, tiếng nói nhàn nhạt, “Dự án này Lâm tổng muốn đầu tư, tới đây thị sát nơi làm việc. Người ngoài nghề nói nhảm tương đối nhiều, Ngọc tổng không cần cái gì cũng trả lời. ”
Lâm Hạo Dương muốn đầu tư L3 hay chỉ là đầu tư vào Monste? Ngọc Tuyên nhìn bàn tay gần trong gang tấc, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nắm lấy tay Lâm Hạo Dương. Tự nhiên Lâm Hạo Dương thu tay, ngón tay đặt trên mu bàn tay cô.
Cảm giác giống như nắm cát sỏi, tay Lâm Hạo Dương tuy nhìn đẹp mắt nhưng cũng không nhẵn nhụi. Khả năng khi còn trẻ lăn lộn quá nhiều liền xuất hiện các vết chai sạn.
Ngọc Tuyên nhanh chóng thu tay lại, tim đập có chút nhanh.
“Có vấn đề gì có thể hỏi Lý Tấn, Lý Tấn là trợ thủ của tôi, hắn biết toàn bộ số liệu.” Ngọc Tuyên đứng thẳng, nhìn vào mắt Lâm Hạo Dương, con ngươi Lâm Hạo Dương không có giống Tưởng Lâm Dữ đen tuyền, hắn là màu hổ phách có khuynh hướng cảm xúc. Luôn luôn là lộ ra cỗ hờ hững không chút để ý xa cách, giờ phút này chính là.
Lý Tấn bước lên tự giới thiệu, “Tôi là Lý tấn, trợ thủ của Ngọc Tổng.”
Ánh mắt của Lâm Hạo Dương càng lạnh hơn, nhìn qua hắn, trên dưới xem kỹ.
“Cô đi mau đi.” Tưởng Lâm Dữ đưa lại máy tính, nói, “Chờ khảo nghiệm lần thứ hai.”
“Được.”
Ngọc Tuyên nhận lại máy tính nhanh chóng rời đi.
Tưởng Lâm giơ tay sửa lại tay áo, phất tay ý bảo những người khác rời đi. Duy trì vẻ mặt không biểu tình, xoay người lại, “Lâm tổng tính toán đầu tư bao nhiêu tiền?”
“Anh tống tiền của tôi như vậy, không sợ Hi Nhi biết mà đạp anh đi?” Lâm Hạo Dương nhớ kỹ Lý Tấn, chân dài bước đi bên cạnh người Tưởng Lâm Dữ, “Hôm nay là Lễ tình nhân có đúng không? Tôi xem phong cảnh bên người Hi Nhi cũng không tồi. ”
“Tiền của tôi chính là tiền của cô ấy.” Lúc trước Tưởng Lâm Dữ và Lâm Hi bởi vì Lễ Tình Nhân mà hiểu nhầm tạo thành một loạt bi kịch phía sau, Lễ Tình Nhân năm nay Tưởng Lâm Dữ phá lệ coi trọng. Trước đó hắn đã đi theo đầu bếp nhà hàng Michelin để học trù nghệ, đêm nay nhất định phải cho Lâm Hi một bữa tiệc tối tuyệt đối lãng mạn. Hắn, Tưởng Lâm Dữ nhất định phải dùng thực lực chứng minh, tài nấu nướng của hắn là có thiên phú, “Ngày 1 tháng 3 đã phải công khai thảo nghiệm, đêm nay để toàn bọn họ tăng ca.”
Lâm Hạo Dương bẻ xương khớp ngón tay, phát ra tiếng vang, hắn híp mắt, đầu lưỡi đưa qua bên má, “A.”
Tưởng Lâm Dữ là người?
“Tôi ra tiền, anh sắp xếp cho bọn họ bữa ăn tối, buổi tối tôi không quay về ở.” Lâm Hạo Dương quay đầu lại nhìn Lý Tấn, tiểu tử kia mới giúp Ngọc Tuyên cẩn thận lau mắt kính lấy nước trà, rất ân cần nha.
“Bữa tối có thể, nhưng anh phải chú ý đúng mực.” Tưởng Lâm Dữ giống như có điều suy nghĩ, giơ ngón tay đẩy mắt kính trên sống mũi, tiếng nói chầm chậm, “Tôi không hy vọng, trong tương lai công ty của tôi xuất hiện lời đồn: Tổng tài tập đoàn Thượng Dữ chính là bị thiểu năng trí tuệ, vì huynh đệ bán giám đốc bộ phận kỹ thuật cấp cao. Dẫn đến dự án bị phá bỏ, tan cửa nát nhà, gia đình bị lưu lạc đầu đường, cực kỳ bi thảm. ”
Lâm Hạo Dương: “……”
——
Ngọc Tuyên ở sân kiểm tra một ngày, đến 5 giờ chiều mới quay trở lại vào bên trong tiếp tục làm thủ tục kiểm tra, Lý Tấn đi vào cửa nói, “Lão đại, hôm nay Lễ Tình Nhân. Tưởng tổng vừa mới phát thông báo mời toàn bộ nhân viên ăn cơm, có đối tượng có thể mang theo đối tượng. ”
“Lễ Tình Nhân?” Ngọc Tuyên đối với Lễ Tình Nhân quá xa vời, một lần ăn Lễ Tình Nhân vẫn là tám năm trước cùng với Lâm Hạo Dương. Lễ Tình Nhân ở Trung Quốc trước Tết Âm Lịch. Mỗi năm vào Tết Âm Lịch Lâm Hạo Dương đều phải về nước, Lễ Tình Nhân gửi cho nhau một món quà nhỏ, Ngọc Tuyên đối với loại ngày lễ này cũng không có khái niệm gì, cũng không có xúc động gì. Họ nhận thức đến năm Lễ Tình Nhân thứ ba, Lâm Hạo Dương như cũ về nước ăn tết, Ngọc Tuyên ở trường học đi học.
Tan học nhận được điện thoại Lâm Hạo Dương, Lâm Hạo Dương nói có món quà tặng cho Ngọc Tuyên, để cho cô đi xuống lầu lấy.
Ngọc Tuyên ra ngoài cửa sổ liền ôm được bó hoa hồng từ Lâm Hạo Dương, hoa hồng đỏ đặc biệt chói mắt. Lâm Hạo Dương mặc áo lông vũ màu trắng, ngũ quan hắn càng thêm khắc sâu, hắn nghiêng người đứng ở ven đường, cười nhìn Ngọc Tuyên.
Món quà ngày lễ tình nhân đã tự mình chạy tới.
Gửi từ Lâm tiên sinh.
Một buổi tối kia bọn họ cùng nhau đốt pháo, ăn bánh kem, cùng nhau viết lời chúc mừng lên tấm thiệp, bên trong tấm thiệp viết chính là thời gian của tôi dành tặng cho bạn.
Ngọc Tuyên trước còn có biệt danh gọi là thời gian, có người gọi, gọi cô thành thời giờ.
Cho em tất cả.
“Tôi độc thân nên không đi.” Ngọc Tuyên hướng mặt vào máy tính, nói, “Mọi người đi chơi đi, chơi vui vẻ, đêm nay tôi tăng ca.”
“Chị biết tòa nhà cao chọc trời nhà hàng cao nhất của công viên đu quay không? Tưởng tổng đặt chính là nhà hàng này. Cua của nhà hàng này đặc biệt ăn ngon cực kỳ, thật sự không muốn thử xem? Có đối tượng thì qua dành cho Lễ Tình Nhân, không có đối tượng có thể tới bàn tiệc lớn.” Lý Tấn nói tới đây chống tay lên trên bàn nhìn Ngọc Tuyên, khuôn mặt Ngọc Tuyên rất xinh đẹp. Lý Tấn cùng cô nhận thức rất nhiều năm, vẫn luôn có một bí mật, hắn cũng luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói với Ngọc Tuyên, “Không tính là liên hoan, Tưởng tổng rất có tình người, nói rằng có thể ăn riêng. Có người nhà thì mang người nhà, không có người thì mình tự chọn người, chọn người mình thích —— hoặc là đồng nghiệp, cùng ăn với nhau. ”
“Giơ tay lên.” Ngọc Tuyên gõ xuống cái bàn dưới tay Lý Tấn, “Không cần cản trở tầm mắt của tôi.”
Lý Tấn nhanh chóng tránh sang một bên, còn nhìn chằm chằm vào Ngọc Tuyên, hít thật dài một hơi “Lão đại, tôi có thể ngồi ăn cùng chị.”
“Không có hứng thú.” Ngọc Tuyên là một người nghiện công việc, kiến nghị của Lý Tấn cô không có một tia hứng thú.
“Lão đại, chị có người mình thích không?”
Bàn tay Ngọc Tuyên đang gõ bàn phím dừng lại, ngay sau đó lắc đầu, “Không có.” Quay đầu nhìn về phía Lý tấn, “Hôm nay nói nhiều như vậy? Nhàn như vậy? Nếu nhàn rỗi thì đêm nay ở lại tăng ca.”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lý Tấn: “……”
Lãnh huyết vô tình Ngọc tổng.
“Trong đội những người khác đều có đối tượng, chỉ có mình tôi là độc thân, một mình tôi đi ăn như vậy nhiều người xấu hổ?” Lý Tấn nhanh chóng bắt đầu đánh bài cảm tình, than thở, “Tôi muốn ăn thịt cua của nhà hàng bọn họ, chị biết cua của nhà hàng bọn họ đắt cỡ nào không? 3888 một phần. Ngày thường tôi cũng phải tích cóp thật lâu mới có thể đi ăn, thật vất vả mới có cơ hội miễn phí. ”
“Tôi sẽ mời em ăn sau.” Ngọc Tuyên không muốn ăn cơm với một ai trong ngày Lễ Tình Nhân.
“Vậy tôi nhớ kĩ là chị sẽ mời tôi ăn, nhưng mà, tiện nghi của công ty không chiếm thì phí. Ngọc tổng, Ngọc lão đại, ăn một bữa cơm lại không hao phí bao nhiêu thời gian. ”
Ngọc Tuyên chậm rãi ngẩng đầu lên, Lý Tấn thích sử dụng tiện nghi như vậy từ khi nào? Sao tự nhiên da mặt hắn lại dày như vậy?
Nửa giờ sau, Ngọc Tuyên chấp nhận bị Lý Tấn đưa vào trên xe, nghe Lý Tấn giới thiệu món ăn.
Ngọc Tuyên lấy tai nghe ra đeo lên, tóc cô ngắn nên khi mang tai nghe không dây người khác nhìn không thấy. Cô không quá ưa thích cùng người khác giao lưu, lại không có biện pháp đánh gãy lời nói người khác đang thao thao bất tuyệt, liền sử dụng loại biện pháp này.
Cô trời sinh bị thiếu hụt ngôn ngữ, sẽ không đi theo người khác giải thích cùng với trả lời.
Ngọc Tuyên mở nhạc, đem tất cả âm thanh ngăn cách ở bên ngoài.
“Lão đại, chị đã từng yêu chưa?” Lý Tấn khẩn trương mồ hôi ra trong lòng bàn tay, hắn nhanh chóng nhìn vào mắt Ngọc Tuyên một chút, liền dời ánh mắt đi, “Lão đại?”
Ngọc Tuyên nhìn bên ngoài cửa sổ, không có trả lời.
“Chị có để ý —— tình yêu chị em không?”
Ngọc Tuyên so với Lý Tấn lớn hơn 4 tuổi, nhưng cô lớn lên mặt lại non choẹt, không mặc trang phục nghề nghiệp, người khác không nhìn ra cô đã 30 tuổi.
Ngọc Tuyên bên kia vẫn luôn một mực không có trả lời, trái tim Lý Tấn khẩn trương như muốn nhảy ra ngoài, “Lão đại, tôi không ngại chuyện tình yêu chị em.”
Phía trước có đèn đỏ, Lý Tấn nhanh chóng đạp một cước phanh lại, xe đã lái qua vạch đường. Ngọc Tuyên bị đai an toàn siết chặt, cầm tai nghe xuống quay đầu lại, nhíu mày nói, “không sao chứ?”
Ngọc Tuyên không biết lái xe, vẫn luôn ngồi xe của Lý Tấn, Lý Tấn lái xe rất ổn định, tâm trạng hắn hôm nay xấu?
“Chị mang tai nghe?” Trái tim Lý Tấn trùng xuống, xoay người cầm chai nước ở trên mở ra uống một ngụm lớn, cười gượng nói, “Không có việc gì không có việc gì, vừa rồi tôi mới thất thần.”
“Chú ý một chút, lái xe không nên thất thần, rất không an toàn.” Ngọc Tuyên cầm di động nhìn danh sách bài hát, không có tin nhắn.
Ngọc Tuyên mở danh sách WeChat, tất cả bạn bè trên WeChat của cô đều là người của công ty, chỉ có liên hệ công việc. Trên WeChat rất sạch sẽ, trong vòng bạn bè trống không.
Ngón tay Ngọc Tuyên để trên tấm chân dung của Lâm Hạo Dương, Lâm Hạo Dương lại thay đổi một tấm ảnh chụp chân dung, tấm này là nửa người. Hắn mặc âu phục dựa vào trên tấm kính, phía sau là ánh đèn sáng chói.
Ánh đèn mờ ào, hắn rũ đầu xuống tạo hình.
Ngọc Tuyên không nhìn được giương khóe môi cười rộ lên, hắn giống như chuyên viên bảo hiểm vậy.
Khi quay lại, cô phát hiện Lâm Hạo Dương lại thay đổi chân dung một lần nữa, lúc này là hình tự sướng. Hắn mặc đồng phục đánh bóng thời sinh viên dưới ánh nắng, đội mũ lưỡi chai trai nghiêng, trên tai còn đeo tai nghe.
Lúc cô đến nhà hàng, theo thời gian của Ngọc Tuyên trên WeChat, Lâm Hạo Dương đã thay mười ba tấm ảnh chân dung, giống như hắn đang thực một cuộc triển lãm nhiếp ảnh.
“Nhìn cái gì vậy? Cười thành như vậy?” Lý Tấn quay đầu nhìn thấy Ngọc Tuyên cười, cô cười lên đặc biệt đẹp, nụ cười rất đẹp, rất ngọt nhưng cô rất ít khi cười. Đột nhiên nhìn thấy, Lý Tấn rất kinh diễm, lùi một bước dài về phía sau, cúi đầu nhìn vào mắt Ngọc Tuyên, “Có cái gì thú vị? Chia sẻ với. ”
Ngọc Tuyên bỏ điện thoại vào trong ba lô, cô từ chối chia sẻ mọi thứ về Lâm Hạo Dương.
“Đi đường cẩn thận.” Ngọc Tuyên cười, đứng ở trước cửa thang máy, cuối cùng Lâm Hạo Dương cũng đổi về bức ảnh chụp chân dài. Với cái chiều dài chân kia, chắc hẳn thợ chụp ảnh phải nằm rạp trên mặt đất.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Ngọc Tuyên giương mắt cùng Lâm Hạo Dương bốn mắt nhìn nhau. Lâm Hạo Dương mặc bộ âu phục màu xám, áo vest không cài cúc, trong túi có một dây xích kẹp kim loại. Tóc của hắn rất ngắn, ngũ quan dũng mãnh, dưới ánh đèn đôi mắt càng thêm thâm trầm.
Bộ quần áo này, vừa rồi mới nhìn thấy trong ảnh chân dung của hắn.
“Thật là trùng hợp, Ngọc tổng.” Lâm Hạo Dương giơ tay cài lại cúc áo, nhìn thẳng vào người trước mặt, lại nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở trên người Lý Tấn thật dài.
“Phải, thật là trùng hợp.” Ngọc Tuyên tìm được về âm thanh của chính mình, Lâm Hạo Dương ăn mặc long trọng như vậy, nơi này lại là nhà hàng tình lữ, hôm nay là Lễ Tình nhân, hắn ở đây hẹn hò sao? “Lâm tổng không xuống thang máy sao?”
“Tôi muốn lên lầu.” Lâm Hạo Dương hướng bên cạnh lui nửa bước, nhường không gian, dựa vào trên vách thang máy, ấn xuống lầu 49, nói, “Các người đi lầu mấy?”
Lý Tấn nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, nghi ngờ Lâm Hạo Dương có mưu đồ làm loạn, rõ ràng là đi từ phía trên xuống. Đường đường là Lâm tổng, thế nhưng mở to mắt nói dối, lại còn làm nhân viên thang máy.
“Tầng cao nhất.” Ngọc Tuyên nhìn số lượng tầng trên thang máy, nơi này tầng cao nhất là tầng 49. Lâm Hạo Dương thay đổi nhiều lần ảnh chân dung như vậy, là đang mong chờ ai?
“Vậy chúng ta cũng thật có duyên.” Lâm Hạo Dương quan sát Ngọc Tuyên qua hình ảnh phản chiếu trên vách thang máy. Bộ âu phục mở nút vẫn rất đẹp, hắn như không có chuyện gì mở nút áo âu phục, duỗi chân đứng trước mặt Ngọc Tuyên, “Tôi cũng đi tầng cao nhất.”
“Nếu vậy, đêm nay chúng ta có duyên như vậy, cùng nhau ăn cơm?”.