Editor: Chiêu Tiên
Beta: Chiêu Tiên
***
“Anh muốn làm tôi, còn không cho tôi chạy?”
Tô Đào lặng lẽ xoay người, tiến gần đến trên mắt mèo, muốn xem người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Không ngờ tới, thứ cậu vừa nhìn thấy, không phải hành lang, mà là một con mắt gần trong gang tấc.
Con mắt đó như muốn xuyên qua mắt mèo bắt lấy cậu, cảm xúc sâu nặng chất chứa trong đó khiến cậu nổi da gà.
“** má!!!” Tô Đào ngạc nhiên nói, “Anh cố ý!”
“Đẹp không?” Tên biến thái cách cánh cửa hỏi, “Đáng tiếc bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, bằng không lúc nào tôi cũng nhìn em. Em có thích không?”
Loại cửa cũ này không có cách lắp đặt miếng xốp cách âm, cách ván cửa vẫn có thể nói chuyện, Tô Đào sợ hắn phá cửa xông vào, lúc này mới lớn gan nói chuyện phiếm với hắn.
“Tôi không thích! Rất dọa người!” Không nhìn thấy người cũng không bị trói tay uy hiếp, Tô Đào lớn gan quát hắn, “Tôi thấy anh không giống người xấu, nếu không buông tha cho tôi đi?”
Tốt lắm, một trận trầm mặc.
Người này đến không một bóng hình rời đi không một hành động, chắc là đã đi thật rồi ha?
Tô Đào cẩn thận đưa mắt nhìn qua mắt mèo, cho dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng vì mắt to mà thiếu chút nữa đổ máu dọa cậu phi thăng.
Tính tình cậu nóng nảy, một phen mở cửa ra tính đánh một trận cờ bạc chính diện không còn liêm sỉ, nhưng trên hành lang cũ xưa không có bóng người, trước cửa được đặt một cái phong bì phình phình.
Tô Đào từ trên mắt mèo xé xuống một tờ giấy mô phỏng đôi mắt đáng sợ, vò nát nó thành một cục.
“Chơi mấy trò hề này, bộ là con nít hay gì!”
Trở lại phòng ngủ, Tô Đào mở phong bì ra, sợ đến mức run rẩy, ảnh chụp bên trong vương vãi một đống.
Bé Ngốc dùng ngụy trang duy nhất của nó —— một bé mèo sữa ngồi xổm trên giường dùng chân trước dụi dụi đôi mắt.
【 Vì sao trên giường cậu toàn là Mosaic? 】
Tô Đào nhìn những bức ảnh chụp, mặt đỏ đến nấu chín bản thân.
Bé Ngốc nghĩ lầm là chuyện khác, hoảng sợ tặng cho Tô Đào một vuốt.
【 Không, không ngờ cậu in nhiều như vậy! Mạnh mẽ tiêu diệt trở thành cát bụi! 】
Tô Đào bị bôi nhọ dở khóc dở cười, đuổi Bé Ngốc trở về, ảnh chụp được nhận cùng lúc.
Trên ảnh chụp, có rất nhiều bức chụp cậu chính diện đi trên đường sau khi tan học, có rất nhiều bức chụp cậu chạy bộ trong trường học, đều là mấy ngày gần đây, cũng có chuyện sau đó của cậu.
Nhưng đây chỉ là bộ phận nhỏ, có rất nhiều ảnh chụp ngày hôm đó cậu bị bịt mắt mặc người xâu xé.
Có những vị trí không thể chụp được, nhưng chừng mực cũng không coi là nhỏ, còn mẹ nó như là đang chụp một tác phẩm nghệ thuật, có loại xinh đẹp kỳ lạ.
Thiếu niên cố nén sợ hãi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, trắng nõn nhưng lại yếu ớt, cái cổ giàu có sự sống hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn dây tóc.
Dấu đỏ đốt lên làn da tái nhợt lạnh băng, cậu mịt mờ động tình, khiến cho cậu giống như bé cừu non hiến tế cho quỷ dữ, từ trong sáng đến nhiễm phải bóng tối.
Tô Đào rất nhanh nhìn ra phản ứng của mình.
Cậu hít sâu một hơi, sờ phải vết lõm phía sau lưng ảnh chụp, vừa lật qua đã nhìn thấy sau lưng tràn ngập hai chữ.
—— Tô Đào.
Cứng cáp cố chấp điên cuồng, lộ ra từ trong hợp quy tắc nét chữ, tạo thành sự tương phản cực lớn.
Khi người nọ viết ra cái tên này như là muốn khắc sâu nó vào linh hồn.
Tô Đào mở ra tất cả ảnh chụp, toàn bộ sau lưng vừa nhẫn nhịn vừa điên cuồng tràn ngập cái tên của cậu.
“Xong rồi xong rồi, xong thật rồi.”
Nhìn đến mấy thứ này, Tô Đào biết, người đó không có khả năng tha cho cậu.
Đây chẳng lẽ là lý thuyết lâu năm, theo dõi ai đó sẽ bị theo dõi, uy hiếp ai đó cũng sẽ bị uy hiếp lại sao?
Tô Đào giống như nghe được tiếng liêm sỉ đang run rẩy.
Cậu sờ trái tim nhỏ đập nhanh của mình, không tự giác liếm cánh môi khô khốc, ấy vậy mà trong sợ hãi còn có chút... Chút chờ mong?
Thử hỏi, có ai không muốn trải qua tình tiết kích thích như này đâu.