Không Làm Vai Phản Diện Bệnh Kiều Đâu!

Chương 6: Chương 6




Editor: Chiêu Tiên

Beta: Chiêu Tiên

***

Chủ nhật.

Lớp 12 bận rộn việc học tập, trong cả tuần vất vả vắt kiệt sức sống thì chỉ có đúng một ngày nghỉ ngơi.

Trình độ trân quý có thể tưởng tượng được.

Thức đêm chơi game, ngủ một giấc trôi qua nửa ngày, Tô Đào tính dùng thái độ tốt để đối xử với tình nhân trong mộng, từ từ quý trọng thời gian còn dư lại này.

Nhưng mà...

Thiếu niên vẻ mặt lặng im mặc quần áo trung tính, đội một cái mũ vành rộng, từ bên trong cái mũ rũ xuống hai cái đuôi ngựa tinh nghịch dí dỏm.

Phối hợp với dáng người mảnh khảnh và khuôn mặt non nớt hơi trẻ con của cậu, quả thực có vài phần hương vị nữ sinh đáng yêu.

Cậu ngồi xổm trong góc nhỏ hẻo lánh, ngồi trong gió đêm chua xót nếm mùi kỳ nghỉ biến mất.

Nếu Đường Tiểu Điềm đến, vậy lần này cậu phải cạo hói đầu của Bé Ngốc!

Chuyện là như vầy, vốn dĩ mạch truyện này không liên quan gì đến Tô Đào.

Đây là thời điểm nam nữ chính làm nóng tình cảm.

Một đám lưu manh muốn cướp bóc Cố Dục, Cố Dục bị thương, đúng lúc Đường Tiểu Điềm và Cố Dục hẹn nhau đi chọn quà sinh nhật, đến đây giúp Cố Dục.

Nhưng Bé Ngốc tin tưởng vững chắc rằng quan hệ giữa Cố Dục và Đường Tiểu Điềm bây giờ chỉ là hai người xa lạ, trước khi đưa cốt truyện sẽ không dẫn đến sai lầm ở lúc sau, một hai bắt Tô Đào đến đây quan sát.

Bây giờ con mèo ngốc vẫn còn đang ở nhà chạy lanh quanh đuổi theo cái đuôi để cắn, mặt ủ mày ê suy nghĩ vì sao tuyến tình cảm của Cố Dục và Đường Tiểu Điềm vẫn chưa bắt đầu.

Qua một lúc lâu, Tô Đào rất nhanh đã ngủ gà ngủ gật, cuối cùng vai chính và vai phản diện hai bên đã lên sân khấu.

Cố Dục mang theo cái túi hàng hiệu làm quà tặng, đám lưu manh có sáu người, tóc mỗi tên tựa như cỏ khô héo veo, nhuộm đủ loại màu sắc, cầm theo cây gậy gỗ đi đến trước mặt Cố Dục, tự so sánh mình là trung tâm của Trái Đất.

“Ồ, thiếu gia nhỏ mang theo cái gì vậy? Để anh nhìn một cái trông như thế nào?”

Nói xong, đã muốn vươn tay giật lấy.

Tên lưu manh đương nhiên biết, cái túi hàng hiệu này, tùy tiện cầm một cái không dưới mấy chục ngàn (*).

(*) Mấy chục triệu đến mấy trăm triệu ấy. Mình không rõ cách đổi tiền lắm.

Tuy mục đích chủ yếu của bọn họ không phải cái này, nhưng đâu ngờ có được thu hoạch ngoài ý muốn chứ.

Cố Dục không vui nhíu mày, nghiêng người lùi ra sau một bước, nhường bước đi qua.

Giọng nói hắn lạnh lạnh lẽo lẽo như đang đứng trong băng tuyết, “Cho mày? Tay mày dơ như vậy, cũng xứng?”

Nháy mắt khuôn mặt của tên lưu manh đầu nhỏ Quách Tử Đào trở nên đen kịt, gã ghét nhất những người có gia cảnh và địa vị cao, hôm nay gã phải phá hủy sự ngông cuồng của tên thiếu gia này, xem hắn còn dám nữa không!

Quách Tử Đào khịt mũi khinh thường, “Được, mày rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lát nữa tao phải khiến mày quỳ xuống liếm giày của anh đây xin tha, lên!”

Đám lưu manh cầm gậy gỗ vơ tay múa chân đi lên vây quanh.

Tô Đào trong góc khuất là lần đầu tiên nhìn thấy loại chuyện lưu manh ẩu đả, vì Cố Dục lao mồ hôi.

Dựa theo cốt truyện, khi Đường Tiểu Điềm đến Cố Dục đã bị đánh thừa sống thiếu chết, nhưng nhìn điệu bộ này, đám lưu manh vốn dĩ không muốn nương tay.

Không cẩn thận để bị tổn thương ở đâu đấy, nhất định sẽ chết người đó!

Cũng may, Cố Dục lấy túi quà nhét vào trong lòng ngực, chợp tay cướp lấy một cây gậy gỗ, thế mà rất có kỹ xảo, xuống tay lại ác, như muốn cướp mất mạng sống của người khác.

Qua một lúc, trên người hắn có thêm vài vết thương, khóe mắt bị gẫy gỗ xẹt qua rất nguy hiểm, thêm một vết máu, thiếu chút nữa con mắt cũng không còn.

Chút vết thương càng tăng vẻ lạnh băng tàn độc của hắn, như một thanh kiếm sáng loáng vừa rút ra khỏi vỏ kiếm khát vọng được nhuộm máu tươi.

Có hai tên lưu manh nằm trên mặt đất ôm háng khóc rống, mất đi trứng bi quý giá.

Ba tên khác như đồng cảm cho bản thân mình cũng sẽ bị như thế, lộ ra vẻ e sợ phải vướng vào chuyện này, sợ bó tay bó chân, đột nhiên đầu ngõ vang lên tiếng xe cảnh sát.

Quách Tử Đào hung tợn cắn đầu thuốc, “Cớm (*) đến rồi, mang các anh em rời khỏi đây! Thằng nhãi ranh, lần sau mày không may mắn được như vậy đâu!”

(**) Từ lâu, thế giới ngầm ở Hong Kong rất sợ cảnh sát, khi bị cảnh sát thẩm vấn, hầu hết mọi người đều phải trả lời Yes Sir. Cách phát âm của Sir trong tiếng Anh tương tự như cách phát âm của “Rắn” trong tiếng Quảng Đông. Bọn côn đồ sợ và ghét cảnh sát, lúc đầu chúng gọi cảnh sát là “Sir guys” và “Snake Guys”, và con rắn trông giống như một! Hình ảnh mở rộng của con rắn là lòng tham, như rắn nuốt voi thiếu lòng người. Một số nhân viên cảnh sát hành động vì lợi ích cá nhân, tống tiền họ và nhận phí bảo vệ sòng bạc, dẫn đến việc bị cảnh sát gọi là “Kẻ Rắn“. Để che giấu thêm cái tên, nó đã trở thành một từ lóng “Cớm.”

Theo baidu.

Đám lưu manh nhanh chóng rời khỏi hiện trường, tiếng xe cảnh sát ngừng lại, Tô Đào cầm di động chạy tới, tự giác kéo mũ che khuất khuôn mặt để khiến Cố Dục không nhận ra.

Nhưng mà...

Cố Dục trông khỏe như vậy, nhìn qua cũng không giống bị thương.

Tô Đào đè nặng giọng nói, có chút do dự, “Cậu có khỏe không?”

Giây tiếp theo, cơ thể Cố Dục lung lay, nhắm mắt ngã lên người Tô Đào, thiếu chút nữa đã đè Tô Đào xuống mặt đất rồi!

Gian nan đỡ người dậy, Tô Đào mới phát hiện hóa ra Cố Dục không phải không bị thương, chỉ là cố nhẫn nhịn.

Cậu không phát hiện, trên khuôn mặt Cố Dục đang chôn trong cổ cậu cong lên ý cười nhợt nhạt.

Sau khi hai người gian nan rời đi, cuối hẻm, tên lưu manh ở lại nhìn thấy toàn bộ quá trình, một bụng lửa giận rời đi.

Tên Tô Đào này, thế mà dám lấy bọn họ ra làm bè để lấy lòng tên thiếu gia nhà giàu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.