Phiêu Tuyết vỗ về cây trúc, mặt hướng
về phía cái sân phía trước, mái hiên màu xám tối tăm, mấy miếng gạch lưu ly ít ỏi trộn lẫn trong mái ngói bằng gạch nung, ẩm thấp tới cực độ,
Phiêu Tuyết bảo Nguyệt Phàm giúp Thủy Bích, Nguyệt Niên đẩy xe vào lãnh
cung, sau đó chính mình cũng quay người đi vào Trúc Uyển, đến đây rồi
thì yên phận ở đây, nhắm mắt làm ngơ.
Trúc Uyển đặc biệt đơn sơ, ngoại trừ
hai ba cái bàn, hai ngọn đèn, hai cái giường lớn, cái gì cũng không có,
nhưng chỉ cần có thể che gió chắn mưa là được, Phiêu Tuyết đối với lãnh
cung này rất thỏa mãn, Nguyệt Linh để lại Nguyệt Quế Nguyệt Phàm, một
mình đi ra ngoài, nói là muốn tìm ma ma quản sự đòi cái giá sách để để
đồ đạc, Thủy Bích cũng chạy ra sân ngoài quét tước, Phiêu Tuyết đi ra
ngoài tìm Thủy Bích, lại thấy nàng dưới tàng cây vụng trộm lau nước mắt.
“Thủy Bích, đứa ngốc này khóc cái gì?
Không phải là thay đổi chỗ ở thôi sao?” Phiêu Tuyết nhận lấy cái chổi
của nàng, bảo nàng ngồi một bên nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, ta chỉ là nhìn không vừa mắt, ban đầu rõ ràng là phong phòng quang quang gả vào, nay lại ở chỗ này”
Phiêu Tuyết an ủi nói: “Ở đây cũng
không có gì không tốt, ít nhất cũng yên tâm mà ở, không cần lại phải để ý mấy chuyện thị thị phi phi kia” Nàng cười tươi tắn với Thủy Bích, đôi
mắt giống như sao trong trời đêm tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Thủy Bích nhìn ngây người, oán giận
nói: “Không biết sao người còn có thể cười được!” Dứt lời kiên quyết
không chịu để ý đến Phiêu Tuyết, lại giật lại cái chổi tiếp tục quét lá
khô trên mặt đất.
Phiêu Tuyết xoay người trở về trong
phòng, xoay lưng rồi nụ cười với Thủy Bích cũng thu lại, âm thầm thở dài một hơi, nếu để cho Thủy Bích biết bị phế phi nhập lãnh cung là nàng
thỉnh chỉ đến, không nháo đến long trời thì không xong.
A Li, chẳng lẽ chúng ta thật sự không
có tình cảm sao? Nói hợp liền hợp, nói tan liền tan…… Phiêu Tuyết tinh
tế nhớ lại từng chút từng chút một về hắn, từ lúc bắt đầu ôm tâm tình
của người ngoài cuộc để xem cuộc vui đến lúc bị kéo vào màn diễn, sau
khi cuốn vào phân tranh, cho tới bây giờ, nàng thỉnh chỉ rời đi, hắn
giải quyết rất sạch sẽ, không có nửa điểm níu kéo, càng không có nửa
điểm không buông tay.
Hai người cứ như vậy cắt đứt, Phiêu
Tuyết đã nghĩ kỹ rồi, đợi sau khi tất cả mọi người quên trên thế gian có nàng một vị Cố quý phi từng được thịnh sủng, nàng có thể chân chính rút lui khỏi thế giới này, nàng còn nhớ rõ câu nói kia của hắn: “Được, trẫm đáp ứng ngươi, trẫm ban cho ngươi một thánh chỉ hiền phi bị bệnh mà
băng hà, thế nào?”, chính là Phiêu Tuyết không biết…… Hắn, có còn nguyện ý ban cho nàng một thánh chỉ như vậy hay không? (Chi tiết xem lại lúc
hai người kí hiệp ước nhé )
Phiêu Tuyết vẫn còn đang xuất thần, Nguyệt Linh đột nhiên gọi một tiếng: “Nương nương —”
Phiêu Tuyết nhìn lại Nguyệt Linh, chỉ
thấy nàng đã từ bên ma ma quản sự lấy được một cái giá sách, thu hồi lại vẻ mặt u sầu, Phiêu Tuyết đi nhanh tới trước giúp đỡ.
Nguyệt Linh vừa rồi gọi nương nương
xong những lời phía sau đã bị nghẹn vào trong bụng, không biết có nên
nói những lời phía sau hay không, khi đang nói vòng vo, lại tiếp tục
hướng vào trong Trúc Uyển gọi: “Nguyệt Quế, Nguyệt Phàm hai người các
ngươi cũng nhanh ra giúp ta đem bàn vào”
Phiêu Tuyết sao có thể không nhìn ra
chỗ kỳ quái? Chỉ thấy Phiêu Tuyết buông lỏng tay ra, không giúp nâng bàn nữa, nghiêm mặt hỏi: “Nguyệt Linh, có phải bị ức hiếp rồi hay không?”
Trong lòng Phiêu Tuyết, có thể ức hiếp
nàng, nhưng không thể ức hiếp người bên cạnh nàng, nếu là có người ức
hiếp Nguyệt Linh, nàng tuyệt đối không bỏ qua.
Nguyệt Linh lắc lắc đầu “Không có……
Nương nương, người nghĩ nhiều, chúng ta tốt xấu gì cũng là từ Trai
Nguyệt cung đi ra, nói không chừng còn có một ngày trở về, bọn họ nào có ăn gan hùm mật gấu? Hơn nữa…… Nô tỳ cảm thấy chúng ta hiện giờ thật sự
rất an nhàn.” Vốn nên ra oai phủ đầu mới đúng.
Phiêu Tuyết nghe nàng nói lời này, vì thế lại hỏi: “Vậy ngươi…… gặp được cái gì?”
“Trong Trai Nguyệt cung ngươi đã nói
gì? Tất cả mọi người đều đã nói, không ai dối gạt ai, nay chỉ có ta với
các ngươi, còn không thẳng thắn được sao?” Phiêu Tuyết hỏi Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh cuối cùng cũng gật đầu, nói: “Nương nương, bị phế cùng người, còn có Lũng Tịch Ngọc, Lũng tài tử”
Cái gì? Phiêu Tuyết cảm thấy mấy tin
tức này rất ngoài dự đoán của bản thân, nàng há mồm theo bản năng lại
hỏi: “Lũng Tịch Ngọc không phải đang mang long chủng sao?” Nếu hắn đã
đáp ứng không giết nàng ta, sao còn muốn lặp đi lặp lại chuyện tước bỏ
phẩm vị của nàng ta như vậy…… Chẳng lẽ muốn để đứa nhỏ kia sinh ra trong lãnh cung, nhận hết sự xem thường của người khác hay sao? Kia cũng là
cốt nhục của hắn…. Lũng Tịch Ngọc trong thời gian làm tài tử này cũng
không phạm sai lầm gì, sao hắn lại làm như vậy? Phiêu Tuyết vô thức đặt
tay trước ngực, ngực không kịp đề phòng thắt chặt đau đớn, A Li, ta càng ngày càng không hiểu ngươi, làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ? (Bậy
nào, toàn suy diễn lung tung. Cứ cái kiểu nghe được một nửa đã đoán bậy
bạ rùi >”
“Nguyên nhân là gì??” Phiêu Tuyết vội vàng hỏi Nguyệt Linh.
Mặc kệ là thế nào, nàng cũng không thể nhẫn tâm với một nữ nhân đang mang thai, A Li, ngươi rốt cuộc là nghĩ cái gì?
Nguyệt Linh nhìn bộ dạng vì người khác
mà đau lòng của Phiêu Tuyết, nàng chậm ngữ khí lại, êm tai nói tiếp:
“Hoàng Thượng hỉ giận khó phân biệt, vẻn vẹn thản nhiên nói một câu: Cố
quý phi cũng đã hạ lãnh cung, nàng ta cũng không phải làm tài tử nữa”
(Cái lý do khỉ giề đây?)
Phiêu Tuyết ngã ngồi xuống, cái này dĩ
nhiên là giận chó đánh mèo…… A Li giận lây sang nàng ta, nói cho cùng,
tất cả vẫn là nàng tạo thành, Phiêu Tuyết ngây người, A Li, chúng ta tội gì phải tổn thương lẫn nhau như vậy? Trăm mối không giải, vì sao đi tới tình trạng này?
n sủng hắn dành cho nàng, hắn đều đang từng chút từng chút thu hồi, sẽ có một ngày không chừa lại chút nào.
“Hoàng Thượng còn nói gì?” Phiêu Tuyết run run hỏi.
Giọng nói Nguyệt Linh càng ngày càng
nhỏ, nàng biết điều này nhất định sẽ tổn thường đến trái tim Phiêu
Tuyết,“Hoàng Thượng nói…… Để cho Lũng tài tử, còn có đứa nhỏ của nàng……
thành hàng xóm của Cố quý phi……”
Phiêu Tuyết nghe xong, lại ha ha nở nụ
cười, A Li, ngươi đây là đem tất cả oán hận đổ lên đầu ta sao? Ha ha……
Phiêu Tuyết cười cười, cười đến mức thiếu không khí, đột nhiên nước mắt
chảy vào miệng, mặn đến mức nàng ho khan mấy tiếng, Nguyệt Niên từ trong phòng chạy ra, vừa chạy vừa hỏi: “Nương nương, hai bình dược kia để chỗ nào?” Lời còn chưa nói hết ra miệng, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài,
đột nhiên lại đem một nửa câu hỏi còn lại nuốt xuống.
“Nương nương……”
Phiêu Tuyết sửa sang lại tóc rối trước
trán mình, lau đi vệt nước mắt trên mặt, tiếp tục coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, vừa rồi là nàng nhất thời không khống chế được, sẽ
không, về sau sẽ không như vậy nữa,
Phiêu Tuyết quay đầu toét miệng với
Nguyệt Niên, lúng ta lúng túng nghĩ, cái này tốt xấu gì cũng là một nụ
cười phải không? Tuy rằng hơi khó coi.
“Hai bình dược kia……” Nàng thoáng suy
nghĩ một chút, như hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng vẫn kéo dài âm cuối
nói: “Nguyệt Niên, ném đi……”
(Theo ta thấy Tuấn Lạc sắp xếp như vậy
để Phiêu Tuyết bảo vệ mẹ con LTN. Với cái đầu óc ngu si của LTN mà cứ ở
chung với người ta đảm bảo sớm muộn cũng bị KBL giết. Dù có hơi nhẫn tâm một chút nhưng trẻ con không có tội. Tuyết tỷ à, xin đừng đoán bừa nữa, Lạc ca của em sắp bị uýnh thành mặt heo rùi >” « Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =