Thủy Bích tiến lên ngăn cản Nguyệt Niên: “Vẫn là giữ lại đi, không chừng có ngày dùng đến thì sao?”
Nguyệt Quế cũng tiến lên ngăn lại, hy
vọng có thể làm cho Phiêu Tuyết thu hồi quyết định: “Đúng vậy, nương
nương…… dược quý giá như vậy, hay là giữ lại đi”
Phiêu Tuyết thở dài một hơi,“Tùy ý, nhưng đừng để những thứ kia xuất hiện trước mặt ta nữa”
Nguyệt Phàm thấy bộ dạng này của Phiêu
Tuyết, dứt khoát tức giận chạy lên, giật lấy hai bình sứ trong tay
Nguyệt Niên,“Nương nương, muốn vứt đi sao? Được, vứt, ta đây vứt!” Rõ
ràng không bỏ được, sao phải cứng rắn cắt đứt để làm chính mình thêm đau đớn?
Quả nhiên như Nguyệt Phàm dự đoán,
Phiêu Tuyết đột nhiên đứng dậy giật lấy bình: “Vẫn là không nên vứt đi,
quả thật là rất đắt tiền, không chừng…… ngày nào đó cần dùng thì sao?”
Phiêu Tuyết vừa nói xong, phía ngoài
cửa Trúc Uyển vang lên một trận tiếng vỗ tay lanh lảnh cùng với tiếng
cười sảng khoái, Nam Cung Hiên Dật xuất hiện trước mắt: “Trò hay, trò
hay……”
Ánh mắt của một đám người trong viện
nhất thời bị yêu nghiệt Nam Cung Hiên Dật này hấp dẫn đi, Phiêu Tuyết
nhìn Nam Cung Hiên Dật đột nhiên xuất hiện ở cửa lãnh cung, không đoán
được vì sao hắn lại xuất hiện trước cửa của nàng.
Nam Cung Hiên Dật vẫn giữ một nụ cười
mê người, một thân trường bào màu trắng bạc, tăng thêm vẻ phong hoa
tuyệt đại, đã lâu không nhìn thấy hắn lại thêm vài phần mỹ mạo.
Nam Cung Hiên Dật thấy Phiêu Tuyết nhìn chằm chằm vào mình không nói lời nào, vì thế trêu tức hỏi: “Sao vậy? Bị bổn vương mê hoặc rồi? Vì thế trợn tròn mắt như vậy?”
Phiêu Tuyết lúc này mới phản ứng lại,
vỗ vỗ tro bụi trên người, hỏi: “Hiên Vương gia tin tức thật nhanh nhạy,
Phiêu Tuyết còn chưa sắp xếp chỗ này ổn thỏa, ngài đã xuất hiện ở chỗ
này của ta…… Sao vậy? Hiên Vương gia muốn tới giúp chúng ta thu dọn
sao?”
Nam Cung Hiên Dật thấy nàng miệng lưỡi
bén nhọn, còn có thể tranh cãi với hắn, vì thế kết luận Phiêu Tuyết
không có việc gì, hắn cũng cười cười: “Bổn vương tới đây tặng đồ ”
“Cái gì vậy, còn làm phiền Vương gia tự mình đi một chuyến” Phiêu Tuyết đã không dám lại tùy tiện tin tưởng bất cứ chuyện gì hay người nào trong thâm cung, ngay cả những lời trêu ghẹo cũng phải theo sát từng bước.
Nam Cung Hiên Dật cười, tự động xem nhẹ sự thăm dò của nàng, hướng ra sau vỗ vỗ tay: “Đưa lên……”
Phiêu Tuyết vẫn cười, nhìn xem hắn rốt cuộc muốn giở trò gì.
Kết quả ngoài dự tính, từ phía sau đi
ra năm thái giám, trên tay mỗi người cầm theo ba cái lồng sắt, lồng sắt
vốn được dùng vải đen bao phủ, sau khi mang ra, một phát lật ra, Phiêu
Tuyết chỉ thấy trong từng chiếc lồng có sáu con chim nhỏ, màu sắc không
giống nhau. Chim chóc vừa nhìn thấy ánh sáng, đồng loạt ríu rít kêu lên. Trúc Uyển bắt đầu tràn ngập tiếng chim hót.
Phiêu Tuyết chắt lưỡi, không biết Nam
Cung Hiên Dật rốt cuộc muốn làm gì. Nàng tận lực khắc chế tâm tình bất
an của mình, sợ hãi than: “Hiên Vương gia, nhiều chim chóc như vậy nha…… Đủ mọi màu sắc…… Đây là muốn làm gì nha……”
Nụ cười trên mặt Nam Cung Hiên Dật càng lớn, đáp “Bổn vương nghe nói ngươi đã đến lãnh cung rồi, sợ ngươi nhàm
chán, nghĩ đến ngươi thích nướng chim chóc nên lập tức cho người mang
một ít đến đây”
Vốn là chuyện cũ làm cho người ta vui
vẻ, nhưng lại gợi lên bao nhiêu chua xót trong lòng Phiêu Tuyết, nụ cười cũng đọng lại, không khí quanh người trầm lặng.
“Sao vậy? Gần đây không thích nướng chim?” Nam Cung Hiên Dật đột nhiên cúi đầu hỏi.
Phiêu Tuyết biết hắn muốn chỉ sự kiện
trăm điểu hướng phượng, phượng nướng trăm điểu kia…… Cũng đã là truyện
xa xưa…… Hắn muốn trả thù nàng, hay đang nhắc nhở nàng? Nhắc nàng không
được quên chuyện cũ, hay cảnh cáo nàng không được rời bỏ A Li? Có lẽ ở
trong lòng hắn, thỉnh chỉ lãnh cung chính là bước đầu tiên của nàng muốn rời khỏi trò chơi này, nhưng…… Phiêu Tuyết cảm thấy hai người phải yên
lặng một chút. Vấn đề này quá mức nghiêm túc, Phiêu Tuyết không muốn
nghĩ rối răm nữa, cố nén nỗi đau do vết thương bị mở ra, tiếp tục cười.
“Gần đây…… quả thật không thích nướng
chim nữa, nếu Hiên Vương gia có lòng đưa tới, Phiêu Tuyết sẽ chăm sóc
thật tốt, không làm chuyện ngốc nghếch như nướng chim nữa……” Phiêu Tuyết không cam lòng yếu thế đối mặt với hắn, trong mắt tràn ngập quật
cường.“Nếu Vương gia thật sự sợ ta nhàm chán, vậy đưa ta mấy con cá khô
đi, Phiêu Tuyết gần đây thích nướng cá khô”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nam Cung
Hiên Dật đen đi trước tiên, sau đó đến những người còn lại, Nguyệt Linh
Thủy Bích phản ứng nhanh nhất, vụng trộm che miệng cười.
Sau đó Phiêu Tuyết bắt đầu cười rộ lên.
Nam Cung Hiên Dật, Nam Cung Hàm Ngư.
(hình như tục danh của anh Hiên Dật là Hàm Ngư = cá khô nên bị chị Tuyết trêu chọc. Trời ạ, sao lại có cái tên thế cơ chứ =_=!!!)
May mà Nam Cung Hiên Dật phản ứng nhanh nhẹn, dướn người về phía trước: “Muốn cá khô, muốn chính bổn vương cũng tặng cho ngươi nướng sao?”
Phiêu Tuyết nhìn hắn, thấy hắn tới gần, nàng lui ra phía sau từng bước,“Vương gia, không biết ngươi tức giận
cái gì, Phiêu Tuyết chỉ muốn mấy con cá khô thôi, nay đang ở trong lãnh
cung, không có sơn hào hải vị, Phiêu Tuyết cảm thấy có mấy con cá khô
đến lấp đầy bụng đã là may mắn rồi”
Nếu hắn đã mang chim chóc đến thử nàng, sao nàng không thể phản kích lại hắn?
Nam Cung Hiên Dật nghe lý luận cá khô
của nàng như vậy, cơn tức trong lòng cũng vơi đi phân nửa, thật ra nàng
thỉnh chỉ lãnh cung cũng chẳng tốt đẹp gì, ăn không đủ ngon mặc không đủ ấm, phải gặp người khác chèn ép và mặt lạnh, những thứ này nào có phải
sự thoải mái khi còn trong Trai Nguyệt cung?
Nam Cung Hiên Dật bắt đầu nghĩ sang một hướng khac, nàng có phải có nỗi lòng khó nói hay không?
Hắn nhìn về phía một đám người che
miệng cười phía sau Phiêu Tuyết nói: “Đi đi, mau đi xuống, tục danh của
bổn vương không thể giễu cợt, bổn vương muốn cùng nương nương nhà các
ngươi nói chuyện riêng, tất cả đi xuống dọn dẹp đi”
Bọn Thủy Bích ngừng cười, nhưng vẫn có
chút nghẹn, tiếp nhận lồng sắt trên tay năm thái giám kia rồi đi xuống.
Để lại hai người bọn họ trong viện.
Phiêu Tuyết biết Nam Cung Hiên Dật đuổi những người khác đi là có dụng ý, không đợi Nam Cung Hiên Dật mở miệng, nàng lập tức kéo lên một nụ cười giả tạo: “Vương gia, ta không muốn
nói, ngươi cũng không cần hỏi”
“Ngươi biết ta muốn hỏi cái gì?” Hắn khoanh tay đứng thẳng bên cạnh bụi trúc.
“Biết……” Phiêu Tuyết thản nhiên trả
lời. Nàng sao có thể không biết? Thăm dò nhiều như vậy, nói nhiều như
vậy, chẳng lẽ đều là giả sao?
Thật ra điều hắn muốn hỏi chính là vì
sao nàng phản bội A Li, hắn chỉ thấy nàng thỉnh chỉ rời đi, chỉ thấy vẻ
mặt tức giận, bực bội mà tuyệt vọng của A Li. Hắn nói: “Được, ta không
hỏi, một khi đã vậy thì bổn vương đi đây”
Phiêu Tuyết thấy hắn bỏ đi, há miệng thở dốc, toàn bộ suy nghĩ rơi vào trạng thái ngưng đọng, hắn thật sự sẽ không hỏi.
Nam Cung Hiên Dật thấy Phiêu Tuyết quả
thật không có gì muốn nói, xoay người lập tức bước đi, hắn là một người
rất rõ ràng, mục đích của chuyến đi này chỉ có thế, một khi đã như vậy,
chim chóc cũng đã đưa đến, ý tứ cũng đã truyền vào tay, Phiêu Tuyết sẽ
không không thể nghĩ đến ý nghĩ sâu xa trong đó. Hắn tiếp tục ở lại cũng vô dụng, dù sao đây là lãnh cung, còn hắn là một Vương gia khác họ chưa có thê tử.