“Ai, tỷ tỷ không biết, muội muội trời
sinh hôi nách, sợ là đời này đều không chiếm được Hoàng Thượng sủng
hạnh, ngày sau còn nhờ tỷ tỷ quan tâm…… Tỷ tỷ cũng không nên ghét bỏ
muội muội ta” Phiêu Tuyết cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt, miệng cũng là đang cười. (Oạch… ta thề là ta tránh được đập mặt vào màn hình
nhưng không tránh nổi đầu gối đập vào cạnh bàn. Đau đừng hỏi. Trời ạ,
Tuyết tỷ ơi là Tuyết tỷ. Đừng có giết người không dao như thế chứ. Cười
chết người. Há há há… Trên người tỷ có nhiều mùi quá ha)
Lũng Tịch Ngọc cũng ngửi thấy được trên người nàng vị tanh hôi, không coi nguyên nhân “tìm nơi nương tựa” của
nàng mà cao hứng, ngược lại càng thêm miệt thị, rút lui hai bước, như là sợ nàng lây bệnh.
Phiêu Tuyết cũng không để ý đến, làm bộ lau nước mắt như cũ, như là tiểu tức phụ vừa nhập hoàng cung liền bị khi dễ bình thường.
Thực bất hạnh, một màn vừa nãy giả ngu đã bị Đông Phương Tuấn Lạc xem vừa vặn, chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng.
Đông Phương Tuấn Lạc một thân hồng bào ở trước mọi người kinh ngạc dứt khoát đứng dậy, chạy hướng về phía Lũng
Tịch Ngọc cùng Cố Phiêu Tuyết đang đứng, trong mắt toát ra cuồng nhiệt
hưng phấn: “Ái phi!” Hắn vừa cười vừa hướng Lũng Tịch Ngọc kia chạy tới.
Lũng Thái Hậu nhìn hắn bộ dáng vui mừng, hơi hơi vuốt cằm, ngay cả tươi cười đều trở nên rõ ràng đứng lên.
Phiêu Tuyết tự giác thối lui một khắc,
chuẩn bị xem một hồi tiết mục vợ chồng ân ái. Lũng Tịch Ngọc nhìn thấy
Đông Phương Tuấn Lạc, nghĩ đến hắn hôm nay buổi chiều ở tẩm cung ôm
nàng, nói buổi tối đến nàng nghỉ tạm, mặt nhất thời hồng lên giống quả
hồng. Nàng quả thật muốn chui xuống……
Lũng Tịch Ngọc diện hướng Đông Phương
Tuấn Lạc đứng, khóe môi nở ra một nụ cười thuộc loại thiếu phụ tân hôn
hạnh phúc, hắn là muốn ở trước mắt mọi người đưa nàng nhập tòa sao?
Đông Phương Tuấn Lạc càng chạy càng
gần, lòng của nàng cũng càng nhảy càng nhanh. Phiêu Tuyết bị xem nhẹ
ngoan ngoãn đứng phía sau, bộ dáng xem kịch vui. Hắn càng chạy càng gần, càng chạy càng gần…… Lũng Tịch Ngọc càng ngày càng kích động, càng ngày càng kích động……
Ai ngờ…… Đông Phương Tuấn Lạc thế nhưng trực tiếp lướt qua Lũng Tịch Ngọc!
Hắn thế nhưng cười thuần khiết, đi tới
trước mặt Phiêu Tuyết, phủ thân mình, nhẹ nhàng nỉ non một câu: “Ái
phi……” Hắn phun hơi thở ấm áp ở sau tai Phiêu Tuyết, làm cho Phiêu Tuyết từng trận khẽ run. (Ha ha. Cười chết ta. Trời ơi, Lạc ca chơi kiểu chi
mà hiểm thế này. Ta thật muốn nhìn vẻ mặt của Lũng Tịch Ngọc lúc đây.
Hắc hắc)
Phiêu Tuyết chết đứng……
Lũng Tịch Ngọc tươi cười đọng lại ở nơi nào, ánh mắt trừng lớn, không thể tin nhìn hết thảy!
Đông Phương Tuấn Lạc cư nhiên không
nhìn nàng! Còn trước mặt mọi người cùng Cố Phiêu Tuyết thân thiết đứng
lên! Hai mắt của nàng như dấy lên liệt hỏa hừng hực!
Đông Phương Tuấn Lạc như trước không
nhìn Lũng Tịch Ngọc, cũng không để ý ánh mắt quái dị của mọi người, dắt
bàn tay nhỏ bé của Phiêu Tuyết, cứng nhắc lôi kéo nàng lập tức đi hướng
yến hội, còn lại một mình Lũng Tịch Ngọc xấu hổ cô linh linh đứng ở nơi
đó.
Này…… Này là thế nào diễn ra??
Lũng Tịch Ngọc nhìn bóng dáng hai người đi xa, đột nhiên hung hăng xé rách khăn tay mình, hung tợn nhìn chằm
chằm sau lưng Phiêu Tuyết, như muốn đi lên cho Phiêu Tuyết một bạt tai.
Lũng Thái Hậu thấy biến cố này sắc mặt khẽ biến, ma ma bên người lập tức âm thầm tiến lên an ủi Lũng Tịch Ngọc.
“Lũng quý phi, ngày sau mới nói, không nên nóng vội nhất thời” Nữ quan lặng lẽ nói.
Phiêu Tuyết mơ mơ hồ hồ bị Đông Phương
Tuấn Lạc nắm đi, trên thân hình cao gầy hắn phát ra cái loại hơi thở
lạnh thấu xương làm cho nàng không thể dễ dàng cự tuyệt, đi đến trước
yến hội, nàng đột nhiên bị hắn ấn xuống, Phiêu Tuyết tọa yên sau ngẩng
đầu liền thấy, mình hiện tại đang ngồi vị trí quý phi!
Trong cung yến hội trình tự nhập tòa
nghiêm cẩn, phía đông là thiên tử, sắp xếp theo thứ tự là quý phi, chiêu nghi, phi tần chờ phẩm giai, Đông Phương Tuấn Lạc để cho nàng tọa vị
trí quý phi…… Này không phải đổ thừa cho nàng bất nghĩa sao?!