Lũng Tịch Ngọc một mình đứng phía sau,
nhìn Phiêu Tuyết phía trên ngồi vị trí vốn nên thuộc về nàng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra hận ý! Quả nhiên là Cố gia nữ nhi.
Trước một giây còn nói cần nàng quan
tâm, giây tiếp theo liền cùng nàng tranh nam nhân! Cố Phiêu Tuyết, thù
này chúng ta xem như kết hạ!
Phiêu Tuyết bất an ngồi trên vị trí vốn không thuộc loại về nàng, chỉ thấy tần phi của hắn nhìn nàng trong ánh
mắt cư nhiên bắn ra từng trận hàn quang.
Nàng muốn đứng lên, kết quả lại bị Đông Phương Tuấn Lạc hắc ám áp chế, thanh âm ôn nhuận ở bên tai vang lên:
“Ngoan ngoãn ngồi…… Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm kia như có ma lực, nàng vốn vô tình cùng người tranh, lại lần lượt bị hắn chiếm thế thượng phong.
Đông Phương Tuấn Lạc cố ý hướng nàng
cười si ngốc, giống như trong mắt chỉ có một mình nàng, bộ dáng thâm
tình làm cho người ta tim đập thình thịch. Bỗng nhiên một trận gió thổi
qua, một thân tanh hôi vị trên người Phiêu Tuyết vây lấy hắn.“Khụ khụ —” Hắn ho khan đứng lên, nhất thời phá hủy hình ảnh kiều diễm này.
Đông Phương Tuấn Lạc như trước mang vẻ mặt tươi cười, ngửi trên người Phiêu Tuyết vị thối.
“Mỹ nhân…… Ngươi thực thơm” Hắn thanh
âm tà mị giống như ma âm từ cửu thiên truyền đến. (hắc hắc.. Thơm… thơm
hết thở nổi luôn á)
Thơm? Đông Phương Tuấn Lạc thế nhưng
nói trên người nàng mùi tôm chết thơm? Phiêu Tuyết suy tư một chút, nhất thời nhớ ra hôm nay đại điện có đủ trò, suy nghĩ ngàn hồi trăm chuyển
vừa thông suốt, Phiêu Tuyết cả kinh.
Hắn quả nhiên là diễn trò?
Nàng đột nhiên toát ra ý niệm như vậy trong đầu.
Phiêu Tuyết suy nghĩ chợt lóe lên, trên mặt lại là bộ dáng bị vẻ mỹ mạo của hắn mê hoặc, dùng biểu tình xấu hổ
mang khiếp sợ xem xét Đông Phương Tuấn Lạc tuấn tú, đáy mắt không buông
tha biểu tình của hắn. Nhưng mà, đập vào mắt như cũ vẫn là hắn vô tà
tươi cười, cặp mắt tinh thuần đắc tượng kia có thể cất chứa vạn vật đại
hải. (2 anh chị kẻ tung người hứng kinh quá cơ)
Nàng nay xem cũng ra chẳng phân biệt được sáng tỏ, hắn rốt cuộc là thật đơn thuần hay giả đơn thuần?
“Mỹ nhân, ngươi dùng là hương liệu gì?” Đông Phương Tuấn Lạc thấy nàng xuất thần, hướng nàng hỏi.
Phiêu Tuyết không khỏi hoài nghi mưu kế chính mình, nếu Đông Phương Tuấn Lạc thật sự là diễn trò, như vậy ván
này nàng thất bại thảm hại. Giống như hắn ở trước mặt, trí thông minh
của nàng cũng không được vận dụng, chỉ ngửi trên người hắn long duyên
hương vui cười nói: “Hoàng Thượng, người so với thần thiếp còn thơm
hơn!”
Phản ứng của nàng giống như hắn ngầm dự tính, chỉ thấy hắn như cũ đơn thuần cười: “Mỹ nhân…… Trẫm hôm nay đi
tẩm cung ngươi nghỉ tạm được không?” Thanh âm không lớn, lại vừa lúc có
thể làm cho Thái Hậu, Lũng Tịch Ngọc cùng các vị đại thần đều nghe thấy.
Lũng Tịch Ngọc tay buông lỏng, cái chén rơi xuống đất vang lên tiếng trả lời.
Các đại thần lúc này đều đang nhìn trò
hay, người người đều cáo già thâm minh, nhưng đều quay đầu lại đây nhìn
hậu cung sắp trình diễn màn trọng đại tranh thủ tình cảm.
Chỉ nói đương kim Hoàng Thượng hồng
phúc tề thiên, đào hoa tràn đầy, một ngày cưới ba ngàn phi tần người đẹp vô số, lâm hạnh vị mỹ nhân ấy thế nhưng cũng thành vấn đề.
Kỳ thật lần này Thái Hậu vì Hoàng
Thượng bạn đêm yến cung đình này mục đích rất đơn giản, một là làm cho
Lũng Tịch Ngọc xuất đầu, cho nên nàng mới có thể trang phục xuất trướng
như thế, nổi bật trước mọi người. Hai đó là dằn mặt hạ, đem uy hiếp của
một đám phi tần với nàng diệt trừ.
Nghe nói đương kim Thái Hậu xuất thân
bần cùng, quá sợ những ngày nghèo khổ, chỉ vì dung mạo xuất sắc hơn nữa
mưu kế cao thâm, thế nên mới một bước lên ngôi, buông rèm chấp chính
ngày càng sâu, Hoàng Đế đã lớn vẫn không nhượng quyền, không ngừng đề
bạt ngoại tộc làm quan, Lũng quốc công chính là một ví dụ. Nay đại hôn
không thể tha, nàng mới bốn phía tuyển tần, không nghĩ tới ngày đầu tiên đại hôn liền bị đoạt ngọc tỷ.