Nàng bướng bỉnh , ánh mắt tràn đầy quật cường. Kỳ thật, tất cả những điều này có ý nghĩa sao?
Lấy được rồi, thì sẽ như thế nào?
Lấy được rồi là có thể chứng minh Mặc
Duy Trúc thật sự chưa chết sao? Thật sự có thể chứng minh mới vừa rồi ở
Lê Mộng viên gặp gỡ không phải là Duy Thận mà là Duy Trúc ư?!
Mặc kệ chết hay chưa, người kia vĩnh
viễn là thứ nhất trong nội tâm nàng, Phiêu Tuyết dùng thanh âm lạnh như
băng nhất nói: “Đưa cho ta ”
Hắn đứng trước mặt nàng, thân hình cao
lớn bao trùm lấy nàng, che hết ánh trăng trước mắt nàng, đem nàng gắt
gao bao phủ trong một mảnh âm u nhỏ bé kia. Khi nàng vừa mở miệng, ngọn
lửa trong ngực hắn hoàn toàn đã bị mưa lớn lạnh như băng nhấn chìm tiêu
diệt.
Thật đáng buồn, ngay cả nửa điểm dư ôn đều không thừa.
Tuấn Lạc lui về sau một bước, trên mặt
mang theo nụ cười kỳ quái, giống như đang cười mình vừa thật dễ dàng làm một chuyện ngu xuẩn như thế (Sâu: Tềnh iu ơi, ta chém đấy, vì ta thật
sự không biết “bổ tế điện” nó là cái gì, nhưng đại ý câu này thì là như
đây). Mặt hắn đối diện Phiêu Tuyết, đưa lưng về phía Minh Nguyệt, chỉ
thấy hắn nhếch lên một nụ cười không rõ ràng lắm, sau đó vương tay vào
trong tay áo lấy ra ngọc bội Phỉ Thúy kim mạch tuệ (Sâu: đừng hỏi ta đây là cái gì, đừng hỏi, đừng hỏi *tụng kinh*). Những hạt châu xanh ngọc ở
trước mặt Phiêu Tuyết lắc lư hai cái, chỉ thấy lưu quang tràn ngập các
loại màu sắc, đâm vào ánh mắt đau nhức.
Tuấn Lạc cười, hắn đường đường là quân
vương Đông Ly thế nhưng mới vừa rồi tự hạ tôn quý rửa tay cho một nữ
nhân, song buồn cười hơn chính là sự ôn nhu chỉ mới có nháy mắt đã bị
diệt.
“Lấy được đồ rồi? Ái phi đã hài lòng hay chưa?”
Phiêu Tuyết một phen từ trong tay của
hắn túm lấy ngọc bích Phỉ Thúy, móng tay gọn gàng đẹp mắt lại lần nữa
xẹt qua tay hắn cắt ra một vết máu. (Sâu: a…. Ta bắt đầu ghét tỷ rùi
đấy, liên tục đả thương Lạc ca của ta, làm Lạc ca vừa đau vừa thương.
Bực mình. Hừ) Phiêu Tuyết vội vàng lật xem hạt châu này, dùng ánh trăng
sáng tỏ ngắm vào Phỉ Thúy, hạt châu xanh biếc trong suốt nhất thời phản
xạ ra lưu quang càng mãnh liệt, trong lưu quang còn mơ hồ nhìn thấy một
chữ Trúc. Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc Phiêu Tuyết quấn lên ngọc bội, tóc
đen nhánh nhất thời cùng những sợi tơ màu vàng lẫn lộn chung một chỗ,
một tia quấn quýt lấy một tia, nhè nhẹ vương vấn, giống như hát một khúc ca mát lạnh tuyệt vời. (cái nì thôi thôi quá! ;-$) (Sâu: bực quá, so
sánh kiểu gì tức cười, tóm lại là làm Lạc ca ta đau, ta chém)
Nàng lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
Tuấn Lạc đem Phiêu Tuyết thật chặt ách
trụ, hướng nàng tà mị lãnh huyết cười: “Xem ra vật này ái phi phá lệ hài lòng, trẫm còn có một lễ vật tốt hơn cấp cho ái phi ngươi, thật ra trẫm vốn không muốn đưa, nhưng hiện tại xem ra không thể không đưa”
Nàng không nói, vẻn vẹn đem hạt châu Phỉ Thúy có khắc chữ Trúc nắm thật chặt trong tay, cho đến khi in dấu ra một dấu tròn tròn.
“Nếu như không đưa chỉ sợ ái phi ngươi
sẽ phá hủy ngôi vị hoàng đế của trẫm, làm cho Đông Ly Quốc ba tháng
không có địch thiếu* (lương thực mua vào cùng bán ra), thương nhân trên
biển phơi nắng không sinh một hạt muối, trong vạn dặm đều là cảnh dân
chúng lầm than, trẫm cũng không đảm đương nổi” Hắn không chút nào thương hương tiếc ngọc kéo nàng về phía trước, lập tức muốn lôi nàng hướng một nơi khác đi tới.
“Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?” Nàng
rốt cục đã mở miệng, cũng đã không có sức sống của thường ngày càng
không lạnh lùng như mới vừa rồi, nếu có cũng chỉ là vô tận thê lương.
Mang theo từng trận tim đập nhanh, loáng thoáng cảm giác không tốt, nàng cũng chịu không nỗi những thứ khác nữa, theo bản năng cự tuyệt nói: “Ta không đi ”
Tuấn Lạc nhìn gương mặt nàng viết rõ
hai chữ “cự tuyệt”, lời nói của hắn cũng lạnh như băng, ngay cả mỉm cười cũng mất nửa phần ấm áp: “Đi theo ta ——” giọng nói cứng ngắc không đê
cho người khác nửa phần cự tuyệt.
Hắn dắt nàng lảo đảo từng bước về phía
trước, lôi ra khỏi hoán y trì (nơi giặt tẩy quần áo). Phiêu Tuyết lớn
tiếng hét rầm lên:“Ta không đi! Ta không đi!”