Đôi mắt lạnh như băng của hắn quét qua
Phiêu Tuyết một cái liếc mắt, không khí quá mức băng hàn làm người ta
không khỏi uất ức, Phiêu Tuyết mấp máy khóe miệng, không nói lời nào,
không khí bị đè nén tới cực điểm.
Tuấn Lạc hạ quyết tâm kéo nàng đi: “Ngươi không phải muốn tìm chân tướng sao? Trẫm lập tức cho ngươi một cái chân tướng!”
Phiêu Tuyết rốt cục buông tha không
giãy dụa nữa, bị hắn kéo đi, đi thẳng, cho đến khi đi ra khỏi nơi giặt y phục, trong đầu Phiêu Tuyết đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: Nàng phải
biết chân tướng, ngay cả khi chân tướng kia làm nàng tan xương nát thịt.
Tuấn Lạc dẫn nàng vượt qua vườn hoa,
quẹo trái quẹo phải, một vòng lại một vòng, bước vào một nơi này lại
thấy một nơi khác, thẳng tới nơi hẻo lánh nhất trong Cố phủ, Trăn Viên
kề sát chân núi Ngọc Loan, là nơi hẻo lánh nhất Cố phủ nhưng lại cảnh
trí nhất.
Suối từ trên núi chảy xuống, tập trung
vào một hồ nước nho nhỏ, mấy năm trước Thuỷ Ba Đình được xây ở đấy, tên
như ý nghĩa, bốn phía đều vờn quanh gợn sóng lăn tăn (Thuỷ Ba = nước
gợn), ở Thuỷ Ba Đình trong Trăn Viên này bốn năm trước xảy ra nhiều
chuyện ma quái nên bị Cố phủ đóng cửa, Thuỷ Ba Đình vì thế cũng bị gác
lại, hồ nước lâu ngày cũng mọc đầy cỏ lau, cỏ lau cao hơn đầu người cũng gắn kết với cảnh tượng hoang vu, Trăn Viên này càng thê âm trầm, Tuấn
Lạc kéo nàng đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?
Phiêu Tuyết nhíu mày, hai người đi tơi
đầu Trăn Viên, đom đóm từ trong đống cỏ khô bay lượn, cỏ lau trong gió
đêm trêu chọc càng lộ vẻ duy mỹ, ánh trăng chiếu vào trên cái trán trơn
bóng no đủ của nàng, Tuấn Lạc lại hung hăng ấn nàng xuống. (Hị hị, đừng
ai hiểu lầm chỗ này nhé)
Bốn phía tiểu đình đều là nước chảy,
còn có cỏ lau cao quá đầu, tiểu đình hình bát giác lúc này chỉ có thể
nhìn thấy một cái đỉnh, cách xa xa, bên tai đều là tiếng nước róc rách.
“Nhìn cho kỹ, đây là chân tướng ngươi muốn”
Hắn kéo nàng theo, không theo con đường lát đá duy nhất dẫn tới Thuỷ Ba Đình mà thi triển khinh công lướt trên
đám cỏ lau, nơi có một cái cọc gỗ, vừa vặn đứng bên trên.
Cỏ lau cao lớn che dấu bọn họ, khoảng cách gần như thế những cũng để cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng. .
Một trận gió thổi qua, cỏ lau đung đưa, tầm mắt bỗng nhiên trống trải, chỉ là một khắc kia khiến Phiêu Tuyết
đột nhiên nghẹn lời. Trái tim, lộp bộp, kịch liệt nảy lên, nàng đã nhìn
thấy điều không nên nhìn, càng nghe được âm thanh vốn không nên nghe.
“A……” Ngâm thanh yêu kiều nho nhỏ làm người ta tê dại.
Lại một tiếng nữa vô tình truyền đến: “A…… Ca ca……”
Ngoài ý muốn, đôi mắt Tuấn Lạc cũng
trầm xuống, sự tình hiển nhiên cũng vượt ra khỏi dự liệu của hắn, rõ
ràng ở ngoài dự đoán của hắn.
Phiêu Tuyết cứ ngơ ngác như vậy nhìn
phía trước, nước gợn lấp lánh, ánh trăng trải lên thân hình trơn bóng
trần truồng của bọn họ một tầng ánh sáng thần bí chói mắt.
Là người quá quen thuộc nhưng không còn là chuyện quen thuộc nữa.
“A —” Phi Sương (các nàng còn nhớ
không? Phi Sương là em gái Phiêu Tuyết ấy, ta ghét cực) trên mặt mang
lệ, đau đớn cùng khoái hoạt thét chói tai, thanh âm kia tại nơi hẻo lánh mà duy mĩ này cũng không có vẻ đột ngột, ngược lại như đã dung nhập
trong cảnh.
Nam tử kia đưa lưng về phía bọn họ,
thân hình quen thuộc những cũng quá mức xa lạ, trong mắt Phiêu Tuyết
mang theo hơi nước, chỉ có thể ngây ngốc nghe một trận một trận tiếng
thét chói tai.
Phi Sương gắt gao ôm nam tử kia, mặc
cho mồ hôi của hắn rơi trên thân thể nàng, giống như thế nào cũng không
đủ: “Mau, mau một chút —”
Xiêm y cùng hoa bào nàng vội vã cởi ra
thất linh bát lạc rơi trên góc đình các, cái yếm màu sắc chói mắt kia
giắt trên khóm hoa lan giống như không tiếng động chứng tỏ sự vội vàng
này.