“Nương……” Phiêu Tuyết thoáng một cái vì cái tát của Liễu Như Mi mà rơi nước mắt, chỉ bởi vì Phi Sương!
Phiêu Tuyết và Phi Sương từ nhỏ đến lớn luôn bất hòa, tuy Phi Sương có đôi khi cũng sẽ âm thầm hãm hại Phiêu
Tuyết, nhưng từ trước đến nay Liễu Như Mi chưa từng đứng về phía Phi
Tuyết, ngược lại đều an ủi nàng chịu thiệt thòi một chút cũng không sao, dù sao cũng là nhường muội muội.
Nhưng lần này, Liễu Như Mi lại đánh nàng……
“Nương đã sinh ra ngươi vô ích! Từ giờ
trở đi ta chỉ có một đứa con gái là Phi Sương, có đi tìm Duy Thận hay
không ngươi tự mình nghĩ đi!”
Phiêu Tuyết tuy biết Liễu Như Mi chỉ
đang tức giận mới nói vậy nhưng uất ức trong lòng chỉ tăng chứ không
giảm.“Nương, chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, ta không hiểu chuyện như vậy?
Sớm biết như thế này ta đã không trở lại, ngươi nói xem, tất cả những gì ta đã làm là vì cái gì, trong cung bị người khi dễ, trở về còn bị nương khi dễ, ta không chịu được nữa! Ta đây hồi cung!”
Là ai nói đứa nhỏ không nương như cây
cỏ dại? Gạt người! Phiêu Tuyết bỗng nhiên cảm thấy chính mình có nương
hay không cũng như nhau, đều là cây cỏ, một cây cỏ không ai thương tiếc!
Phiêu Tuyết vốn còn một lòng giữ gìn
cho Phi Sương, nhưng lúc này căn bản không cần nàng giữ gìn! Nha đầu Phi Sương kia lợi dụng mọi người, lợi dụng ngay cả mẹ ruột của mình, lúc
này Phiêu Tuyết muốn bóp chết nàng, hung hăng bóp chết nàng!
Nếu nó không nói ra nó muốn gả cho Duy
Thận ca ca, nàng còn chưa tin chuyện đêm đó là một âm mưu, nay cũng đã
có người tới cửa cầu thân nó vẫn còn muốn gả cho Duy Thận ca ca, rắp tâm này thật sự đáng giá hoài nghi một phen!
Phiêu Tuyết tức giận bỏ lại Liễu Như Mi đã không còn lý trí, xoay người bước lên Như Tuyết Các.
Trong thư phòng, Tuấn Lạc đang xử lý tấu chương được trình lên từ Bộ Hộ, Phiêu Tuyết thở phì phì bước vào.
Tuấn Lạc nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Ái phi, ngươi sao vậy? Ai chọc giận ngươi?”
Phiêu Tuyết lập tức tiêu sái đến bên bàn, rót một chén nước, một ngụm uống cạn, không nói lời nào.
Tuấn Lạc dứt khoát buông bút xuống,“Ai
dám chọc ái phi của ta? Trẫm lấy lại công đạo cho ngươi” Hắn nhíu mày
nói thật sự nghiêm trọng, nhưng khóe miệng lại không dấu được ý cười.
Phiêu Tuyết đang nổi nóng vì thế trừng
mắt nhìn hắn: “Mẹ vợ ngươi chọc giận ta, ngươi dám thay ta lấy lại công
đạo sao?” Phiêu Tuyết phát hiện mình sau khi quen thuộc với Tuấn Lạc,
ngữ khí đã trở nên không khách khí.
Tuấn Lạc đi đến trước mặt Phiêu Tuyết
làm bộ trầm tư, sau đó nói: “Sao? Liễu phu nhân? Vậy quên đi…… Trẫm
không giúp ái phi ngươi lấy lại công đạo nữa”
Phiêu Tuyết hung tợn liếc hắn một cái, không tranh luận với hắn nữa.
Tuấn Lạc nhìn Phiêu Tuyết vẫn còn đang
hờn dỗi, nhìn nàng càng ngày càng im lặng, bộ dạng một từ cũng không
nói, thật sự rất khác thường.
Tuấn Lạc dường như có một loại cảm giác cực kỳ không tốt, hắn trực tiếp đứng dậy, đi tới trước mặt Phiêu Tuyết.
“Sao? A Ngữ, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Hắn tự nhiên lại gọi lên cách xưng hô này, tiếng nói vạn phần ôn nhuận
động lòng người, giống như một dòng suối chảy vào tim Phiêu Tuyết.
Chính vì sự ôn như khó có được của hắn
làm cho Phiêu Tuyết càng cảm thấy ủy khuất, Phiêu Tuyết cúi đầu, nhìn
sàn: “Hoàng Thượng, có thể để thần thiếp im lặng một lúc không? Thần
thiếp không muốn nói chuyện” Nàng cố ý phân rõ giới hạn.
Tuấn Lạc không chấp nhặt với nàng, hỏi: “Ngươi cúi đầu làm gì?”
Phiêu Tuyết che mặt,“Không có gì”
Trong nháy mắt, Tuấn Lạc bùng lên lửa giận: “Ngẩng đầu để trẫm nhìn một cái”
“Thật sự không có gì” Phiêu Tuyết lánh lánh trốn trốn.
“Không có gì vậy ngươi trốn cái gì?”
Tuấn Lạc dứt khoát nắm cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, Tuấn
Lạc lập tức nhìn thấy nửa bên mặt sưng lên của nàng. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Giọng nói đã có chút tức giận.
Phiêu Tuyết đẩy tay hắn, lại nhanh
chóng cúi đầu: “A Li, ta bây giờ thật xấu phải không? Mang ta hồi cung
đi, ta không muốn ở chỗ này”
Tuấn Lạc chần chừ nhìn nữ nhân cực kỳ
khác thường trước mắt, lúc trước khi nói muốn về nhà đã kích động ngủ
không yên, nay hắn cố ý để nàng ở lại thêm vài ngày, nàng lại tự mình
yêu cầu trở về?
“Chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi đã xảy
ra quá nhiều việc, ta có chút mệt mỏi, ta không muốn ngốc nghếch, ta
không muốn lại bị cuốn vào những việc hay những người này, ta đã mệt đến không muốn nhúc nhích nữa” Phiêu Tuyết bắt lấy tay Tuấn Lạc, gắt gao
nắm lên, khẩn cầu: “Cho nên, A Li, ta van xin ngươi, mang ta hồi cung
được không?”
Tuấn Lạc nhìn chằm chằm vào nàng như muốn tìm ra một trò đùa nào đó, một lúc sau mới chậm rãi trả lời: “Được”
Hắn dùng ngón tay lướt nhẹ qua bên má bị đánh sưng của Phiêu Tuyết hỏi: “Nơi này, có đau không?”
Phiêu Tuyết nghĩ có thể không đau sao. Nhưng vẫn khẩu thị tâm phi nói: “Không đau”
Nàng càng nói không đau hắn càng đau
lòng,“Bảo Thủy Bích lấy chút đá đến chườm đi, nếu vẫn không tốt thì gọi
người đến xem” Nói xong hắn lại đi trở về bàn đọc sách, ngồi xuống,
không để ý tới Phiêu Tuyết nữa, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Sự ôn nhu của hắn còn chưa đến nửa khắc đã biến mất, hắn lại cứ như vậy không để ý đến nàng nữa? Trái tim Phiêu Tuyết vừa mới ấm áp vì sự ôn nhu của hắn, kết quả là giây tiếp theo, sự ôn nhu làm người ta cảm động kia đã không còn.
Phiêu Tuyết xem xét thái độ thay đổi quá nhanh kia, chỉ có thể nói thiên hạ khó dò nhất chính là tâm của bậc đế vương.
Đặc biệt là tâm của đế vương Tuấn Lạc này……
Tuấn Lạc vẫn tiếp tục phê duyệt tấu chương mặt không chút thay đổi, ha ha…… Nàng nghĩ hắn không biết gì hay sao?
Nàng không muốn ở đây phần lớn là vì
muội muội của nàng Cố Phi Sương, và Mặc Ngọc công tử tới cầu thân kia.
Không phải vì cái khác.
Ngay khi Phiêu Tuyết chuẩn bị đứng dậy
thu thập đồ đạc, Thủy Bích chạy vào,“Hoàng Thượng, nương nương, trong
cung phái người tới !”
Dứt lời, Phiêu Tuyết đã thấy sau lưng nàng có một thái giám quen thuộc, là Khánh Hỉ công công.
Khánh Hỉ vừa thấy Tuấn Lạc và Phiêu
Tuyết, lập tức quỳ xuống. Nếu có thể, Khánh Hỉ một chút cũng không muốn
đến đây. Hắn biết, hiện nay Tuấn Lạc đã không phải còn là Tuấn Lạc lúc
trước nữa…… Mấy năm nay hắn vẫn xem thường hắn, nay hắn đoạt quyền,
khẳng định sẽ không bỏ qua hắn. Nhưng không có cách nào, có một số việc
nhất định hắn phải đến……