*bốc hỏa*
“Hoàng Thượng……” Khánh Hỉ công công quỳ xuống trước Tuấn Lạc.
Tuấn Lạc như không nghe thấy, vẫn vùi
đầu xử lý tấu chương, thậm chí ngay cả ngón tay lật trang giấy cũng
không tạm dừng một chút.
Không có bình thân, Khánh Hỉ công công không thể đứng dậy, thậm chí động cũng không dám động một cái.
Thủy Bích đứng bên cạnh Phiêu Tuyết,
Phiêu Tuyết đương nhiên chưa từng có nhiều cảm tình với Khánh Hỉ, mặc kệ là Tuấn Lạc muốn ngược thân hay ngược tâm, nàng đều có thể làm như
không thấy……
Khánh Hỉ vẫn quỳ đến khi hai chân run
lên, Tuấn Lạc còn chưa có ý ngẩng đầu, phê xong quyển tấu chương cuối
cùng, Tuấn Lạc mới chậm rãi ngẩng đầu lên,“Khánh Hỉ công công, tìm trẫm
có chuyện gì?”
Khánh Hỉ lập tức phủ phục trên mặt đất, đầu dập trên sán nhà từng cái,“Hoàng Thượng thứ tội, tha lão nô đi”
Tuấn Lạc nhướng mày: “Đây là vì sao?”
“Có chuyện lão nô vẫn chưa nói với Hoàng Thượng, lão nô biết tội!” Khánh Hỉ quỳ rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Vẻ mặt Tuấn Lạc vạn phần lạnh nhạt: “Nói” Ngữ khí của hắn cực nhạt.
“Vệ Thục phi, bị Thái Hậu giết……”
Vệ Lương Ngữ? Bị Thái Hậu giết? Thủy
Bích lập tức liếc nhìn Phiêu Tuyết một cái, phi tử bị bắt vào nhà lao
kia lại cứ như vậy bị giết? Phiêu Tuyết trầm ngâm một chút, Vệ Khâm Xu
cùng Vệ Lương Bân hưng sư động chúng như vậy, thậm chí còn vì thế mà bị
quấn vào một hồi phong ba đêm qua, thiếu chút nữa mất mạng, kết quả đạt
được lại là chuyện này? (huy động nhiều người)
Không đúng, đêm qua chẳng phải Thái Hậu đã bị bắt nhốt rồi sao? Chính mình còn chưa bảo vệ được, sao còn rảnh rỗi đi giết người?
Hay ….. Vệ Lương Ngữ sớm đã chết?
Cho nên…… Khánh Hỉ công công mới có thể đến cầu xin tha thứ?
Đôi mắt của Phiêu Tuyết nhìn Tuấn Lạc đột nhiên thắt lại, chuyện cung đình máu chảy lại bày ra trước mắt nàng.
Lần phụng trà đó, nếu nàng yếu đuối một chút, Thủy Bích có phải sẽ vì vậy mà chết hay không? Không…… không chỉ
Thủy Bích, nàng cũng sẽ chết.
Giọng nói Tuấn Lạc trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ừ, đã chết thì đã chết đi”
Phiêu Tuyết nhìn hắn, hắn sao có thể nói ra những lời như vậy? Kia là một mạng người a……
“Kia là một mạng người…… Ngươi sao có thế lạnh lùng như thế?” Phiêu Tuyết đứng lên.
Tuấn Lạc nhíu mày,“Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm truy cứu chuyện này sao?”
Phiêu Tuyết lại vô lực ngồi xuống. Đúng vậy, chẳng lẽ bảo hắn vì thế mà truy cứu Lũng Thái Hậu? Ha ha…… Hắn là
một quân chủ, là người nắm trong tay sinh tử toàn thiên hạ, một mạng
người này cũng chỉ như một hạt bụi. không còn…… thì chỉ là không còn
thôi.
“Ngươi đứng lên đi” Tuấn Lạc nói với
Khánh Hỉ. Hắn hiểu ý tứ của Khánh Hỉ, Khánh Hỉ đã lựa chọn báo với hắn
chuyện này thực ra là muốn ném đá dò đường. Hắn muốn nhập vào dưới
trướng Tuấn Lạc, Tuấn Lạc tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Một tảng đá trong đầu Khánh Hỉ rơi xuống, quỳ tạ Tuấn Lạc: “Tạ Hoàng Thượng tha mạng, tạ Hoàng Thượng tha mạng……”
Tuấn Lạc lại cúi đầu cầm một cuốn thư
mới chuyển đến, mở ra xem. Giọng nói của hắn không có độ ấm: “Gần đây
trẫm không ở trong cung, trong cung trừ bỏ chuyện hôm nay còn phát sinh
chuyện gì không?”
Khánh Hỉ đứng dậy, cong lưng đi tới bên người Tuấn Lạc, như lúc trong cung đứng phía sau hắn. “Còn có một
chuyện, lão nô không biết có nên nói hay không”
Tuấn Lạc nhướng mi: “Chuyện gì?”
“Về Lũng hiền phi……”
“Khoan đã” Tuấn Lạc nói.“Thủy Bích, ngươi lui ra”
Thủy Bích nhìn thoáng qua Phiêu Tuyết,
Phiêu Tuyết gật đầu, sau đó Phiêu Tuyết cũng đi tới,“Hoàng Thượng, thân
thể thần thiếp không thoải mái, thần thiếp cáo lui……” Rồi bỏ đi không
chút lưu tình.
Tuấn Lạc nhìn bóng lưng Phiêu Tuyết rời đi, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức đã không thấy bóng dáng. Hắn chỉ bảo
Thủy Bích lui ra, mà nàng lại cũng rời đi.
Tuy chỉ là một động tác nhỏ nhưng điều
này chứng minh cái gì? Là nàng cảm thấy hắn không tín nhiệm nàng, hay là chính nàng không tín nhiệm hắn?
Tuấn Lạc tự giễu, theo như hắn, là nàng căn bản không muốn tham gia vào việc này cho nên mới tránh xa, bởi vì
không thích cho nên cũng bỏ hắn bên ngoài thế giới của nàng.
“Lũng Tịch Ngọc lại làm sao vậy?” Tuấn Lạc hỏi Khánh Hỉ.
Lúc này không có người khác, Khánh Hỉ
cũng không cố kỵ cái gì, đến gần Tuấn Lạc mở mồm nói: “Hoàng Thượng,
Lũng hiền phi có thai ”
“Thật không?” Tuấn Lạc lại nở chút mỉm
cười.“Ngay tại thời điểm trẫm muốn giết nàng, nàng lại hoài thượng đứa
nhỏ của trẫm?” Tuấn Lạc lại nở nụ cười, tiếng cười này lộ ra một cỗ lạnh lẽo, Khánh Hỉ nhìn Tuấn Lạc hai mắt mang ý cười, cả người chỉ có một
loại cảm giác khủng bố, giống như có rắn bò lên người hắn, lạnh lẽo quấn quanh người hắn.
Hắn không biết Tuấn Lạc nói những lời
này là có ý gì, đại biểu cho thái độ gì. Là chất vấn chuyện này kỳ quái, hay hỏi ngược lại hắn vận mệnh của Lũng gia? Có long chủng là nàng ấy
có thể thoát được một mạng sao?
Từ xưa tâm vua khó dò, mà làm bạn với
vua như làm bạn với hổ, hơi có sai lầm lập tức hại đến thân, tim Khánh
Hỉ đập có chút nhanh, bắt đầu nhớ Tuấn Lạc trước kia.
Hắn lau mồ hôi trên trán, xin chỉ thị của Tuấn Lạc: “Vậy theo Hoàng Thượng…… Lũng hiền phi phải xử trí thế nào?”
Vừa rồi hắn không dám bẩm báo chuyện
này trước mặt Phiêu Tuyết, Thủy Bích chính là lo quân tâm chưa định, nếu Tuấn Lạc muốn đứa nhỏ này vậy không còn gì để nói. Nếu hắn không muốn
đứa nhỏ này, vậy không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết.
“Khánh Hỉ công công cảm thấy phải xử trí thế nào?” Bên môi hắn đầy ý cười lãnh đạm.
Chân Khánh Hỉ mềm nhũn quỳ xuống: “Lão nô không dám đoán bừa!”
“Ngươi cảm thấy trẫm nên để nàng chết
hay để cho nàng sinh?” Rốt cục hắn cũng lẫn đầu tiên lộ ra bộ dáng tà mị trước mặt Khánh Hỉ, lập tức giống như khi hắn ở trong điện Sùng Chính
trong ngày đại hôn, toàn thân mang theo một loại hơi thở mê hoặc lòng
người.
Khánh Hỉ cảm thấy toàn thân đều đã bị
ngọn lửa vây quanh, hắn sắp bị Tuấn Lạc bức điên rồi, nam nhân này là
người hắn nhìn theo từ nhỏ đến lớn, lúc này hắn mới phát hiện căn bản
chưa từng nhìn rõ hắn!
Khánh Hỉ còn nhớ mang máng khi hắn còn
nhỏ, bộ dáng xoanh quanh hắn, thanh âm trẻ thơ từ sâu trong trí nhớ hắn
truyền đến: “Hỉ công công — Hỉ công công ngươi ở đâu? Trẫm đói bụng”
Còn có lời hắn nói trong ngày đại hôn:
“Hỉ công công…… Trẫm sao lại cảm thấy chơi chọi dế vẫn vui hơn?” Nụ cười của hắn khi đó sạch sẽ thuần khiết, tinh thuần như suối chảy xuống từ
đình núi……
Mà hiện tại…… Tâm hắn không khỏi kiêng
kị, lại nghĩ đến những chuyện hắn làm sai lúc trước, năm Tuấn Lạc bảy
tuổi, hắn bị thái giám tổng quản tức giận, chỉ vì hắn là thái giám bên
người tiểu Hoàng Thượng, hắn không có một chủ tử mạnh mẽ nên những người đó quyền đấm cước đá với hắn, thậm chí chạy tới phòng hoàn toàn vũ nhục hắn, khi hắn thấy mọi người dẫm nát bộ phận thân thể hắn trên mặt đất,
hắn tràn ngập thù hận. Cũng chính lần đó, hắn làm nên chuyện phản nghịch lớn nhất không ngờ nhất……