Phiêu Tuyết cứ như vậy ngây ngốc đứng
trên đường đá lớn của hoàng cung, toàn thân có chút suy sụp, Phiêu Tuyết vẫn nhìn đường lớn trống trải đằng trước, chỉ cần nàng cố gắng đuổi về
phía trước, đuổi tới Sùng Dương cung, nhất định có thể đuổi kịp A Li,
nhưng sau khi đuổi kịp nàng có thể nói gì?
Bảo nàng nói với hắn, nàng nhất thời váng đầu mới nói ra những lời kia?
Hay muốn bảo nàng nói với hắn, người
nàng yêu là hắn, mà không phải Mặc Duy Trúc? Nhưng lúc này ngay cả chính nàng cũng không biết mình yêu ai……
Lúc này trong đầu Phiêu Tuyết rối như
tơ vò, Mặc Duy Trúc và Tuấn Lạc đang ở trong đầu nàng mang đao to gậy
lớn tới đánh nhau, Phiêu Tuyết chỉ cảm thấy phiền muốn chết, như trong
đầu có nhét tương hồ, hoàn toàn không biết lúc này phải làm gì.
Phiêu Tuyết lúc này cho dù muốn giải
thích với Tuấn Lạc cũng không biết phải giải thích cái gì, vì thế toàn
thân nhất thời không có ý định đi về phía trước, đúng vậy…… Nàng thở một hơi thật dài, cho dù gặp được A Li có thể nói cái gì đây?
Nàng quả thật không buông tay với Duy Trúc ca ca được a…… A Li cũng không nói sai……
Thân mình Phiêu Tuyết lảo đảo về phía
sau một cái, thất hồn lạc phách chuẩn bị trở về, đột nhiên một người gọi nàng: “Quý phi nương nương, cẩn thận”.
Phiêu Tuyết quay đầu đã thấy, ánh vào
mi mắt là Thượng Quan Uyển Nhi gương mặt tươi cười, cách đó không xa còn có một người đang đứng, cũng mặc y phục phi tần, một thân màu xanh lục, trên mặt mang theo vài phần ngạo khí lạnh như băng, phía sau nàng còn
có bốn nha hoàn đi theo, lúc này đang đồng loạt hành lễ với Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết không nghĩ tới lại thấy Thượng Quan Uyển Nhi ngay vào lúc này……
“Nương nương thân thể không thoải mái sao? Có cần nô tỳ đi truyền Thái y hay không?” Thượng Quan Uyển Nhi ân cần hỏi.
Phiêu Tuyết lắc lắc đầu, nàng mặc
thường phục, đột nhiên chạy ra từ Trai Nguyệt cung, làm khó Thượng Quan
Uyển Nhi vẫn còn nhận được nàng.
Phiêu Tuyết đột nhiên quay đầu lại nhìn phi tử một thân y phục xanh kia, cảm thấy có chút quen mặt lại không
nhớ ra được, nàng không hành lễ cũng không nói chuyện.
Thượng Quan Uyển Nhi nhiều năm hầu hạ
Lũng Thái Hậu đã quen, sát ngôn quan sắc kỹ xảo tài trí hơn người, một
cái liếc mắt đơn giản này của Phiêu Tuyết nàng đều nhìn thấy trong mắt,
nàng cười khẽ cúi chào Phiêu Tuyết, lại khẽ cúi chào Khanh Bật Liễu,
nói: “Vị này là Liễu quý phi mấy hôm trước sắc phong” (nhìn sắc mặt nghe lời nói để đoán ý tứ)
Trái tim Phiêu Tuyết đột nhiên thắt một cái…… A Li, nhanh như vậy đã sắc phong phi tử khác? Lại là mấy hôm
trước sắc phong…… Vì sao nàng không biết? Ha ha…… Bởi vì cùng là quý
phi, cho nên nàng ta không phải hành lễ với nàng.
Phiêu Tuyết rõ ràng thấy trên người
Khanh Bật Liễu một thái độ “không coi ai ra gì”, sự kiêu ngạo của nàng
không giống sự kiêu ngạo của Lũng Tịch Ngọc, nữ tử đứng như liễu trước
mắt này như phủ đầy băng sương rét lạnh.
Phiêu Tuyết nhớ ra rồi, Khanh Bật Liễu
chính là một trong bốn vị phi tử tiến cung ngày đó Liễu đức phi…… Trong
đêm yến còn dùng một khúc múa kiếm cả vú lấp miệng em.
Trong mơ hồ Phiêu Tuyết dường như đã
hiểu được một điều gì đó, thì ra nàng đã xông lầm vào cái thế giới ôn
nhu mà Tuấn Lạc đã thiết lập, từ một khắc kia khi nàng yêu hắn, hắn đã
tạo một cái nhà giam đem nàng đặt bên trong, giống như một mảnh trời bị
tách rời trong cõi đời này, trong thế giới kia chỉ có A Li và A Ngữ.
Khi tất cả sự thật ẩn dấu phía sau được phơi bày ra ánh sáng, Phiêu Tuyết hưởng an nhàn đã lâu đột nhiên cảm
thấy có chút không tiếp nhận được, chỉ thấy sắc mặt Phiêu Tuyết đều trở
nên tái nhợt, ngay cả tươi cười cũng gượng ép như vậy……
Ở phía sau nơi nàng không nhìn thấy,
hắn còn an bài những gì? Nói cái gì cùng lùi cùng tiến, thì ra hắn sớm
đã phản bội giao ước…… Trên mặt Phiêu Tuyết đột nhiên xuất hiện một tia
cười lạnh, A Li, ngươi cuối cùng cũng không phải A Li a…… Ngươi không
phải A Li của A Ngữ, thì ra A Li căn bản chưa từng tồn tại.
Thế giới của bọn họ thì ra từ lâu đã có Khanh Bật Liễu, như vậy, ở những nơi nàng nhìn không tới thì sao? Có
phải hay không còn có rất nhiều người? Thì ra nàng cũng chỉ là một trong số đó của hắn…… Có phải hay không trong thế giới của Khanh Bật Liễu,
nàng ta cũng là duy nhất của hắn? Chuyện này thật sự rất đáng sợ, Phiêu
Tuyết lảo đảo lui về sau một bước.
“Quý phi nương nương?” Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên gọi Phiêu Tuyết một tiếng.
Phiêu Tuyết nhất thời cảm thấy xưng hô này thật chói tai,“Đừng gọi ta như vậy”
Phiêu Tuyết lúc này ai cũng không muốn
để ý, nàng đột nhiên xoay người trở về, Thượng Quan Uyển Nhi đang muốn
mở miệng, Khanh Bật Liễu vẫn chưa từng nói chuyện đã mở miệng: “Uyển
Nhi, không đi thì ngươi một mình ở lại đây” Dứt lời nàng lập tức cất
bước đi về phía Sùng Dương cung, bốn nha hoàn cũng vội vàng đuổi theo.
Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn Phiêu Tuyết một cái, vẫn xoay người đi theo Khanh Bật Liễu.
Thượng Quan Uyển Nhi là nữ quan bên
người Lũng Thái Hậu, nay Lũng Thái Hậu bị giam lỏng ở Từ Vĩnh Cung, nàng lẽ ra cũng phải bị giam lỏng hoặc trực tiếp ban rượu độc đưa đến hoàng
tuyền…… Nay nàng lại ở trong này, chứng tỏ nàng từ trước tới nay là
người của Tuấn Lạc…… Nàng là người của A Li…… Khanh Bật Liễu thì sao?
Thượng Quan Uyển Nhi cùng Khanh Bật Liễu……
Phiêu Tuyết đột nhiên phát hiện chính
mình cái gì cũng không có…… Ngoại trừ Thủy Bích, ngoại trừ A Li, ngoại
bỏ Nguyệt Linh Nguyệt Niên các nàng mới được phân đến Trai Nguyệt cung…… Phiêu Tuyết cái gì cũng không có.
Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy hoàng
cung giống một cái xác trống không, ít nhất đối với nàng mà nói là cái
xác trống không, ngoại trừ A Li, nàng không tìm được người quen biết……
Lúc này trong lòng nàng có đủ loại tư vị, đột nhiên cảm thấy người ngày
ngày vẫn nói chuyện bên tai biến mất, cách thật xa thật xa…… Duy Trúc ca ca không có ở đây, nàng cũng không có cái gì…… Rốt cuộc là vì sao lại
đi tới tình thế như vậy?
Phiêu Tuyết ngây ngốc đi trở về Trai
Nguyệt cung, đây là một cái nhà giam hoa lệ, Thủy Bích vừa rồi bị Phiêu
Tuyết đụng bị thương, Nguyệt Linh đang bôi dược giúp Thủy Bích, thấy
Phiêu Tuyết trở về nàng lập tức đứng lên hành lễ.
Phiêu Tuyết đột nhiên cứ như vậy thẳng
tắp nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên Phiêu Tuyết phì cười một cái, hỏi
Nguyệt Linh: “Nguyệt Linh, trong cung có mấy quý phi?”
Nguyệt Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, há miệng lại không nói lời nào, về sau mới chậm rãi nói: “Hoàng Thượng
thích nương nương người như vậy, trong cung lại không có Hậu, đương
nhiên chỉ có nương nương người là quý phi duy nhất”
Phiêu Tuyết nghe xong “ha ha” cười. Nói với Nguyệt Linh: “Đúng vậy, đương nhiên chỉ có ta là quý phi duy nhất”
Nguyệt Linh không hiểu Phiêu Tuyết có ý gì, thấy thần sắc Phiêu Tuyết như thường không tìm ra chỗ nào quái dị,
đành phải cười theo, tiếp tục giúp Thủy Bích bôi dược.
Phiêu Tuyết rốt cục hiểu, Trai Nguyệt
cung này là một cái nhà giam, là một cái nhà giam Tuấn Lạc lấy danh
nghĩa tình yêu tặng cho nàng.
Phiêu Tuyết xoay người, gọi Nguyệt Phàm: “Lấy Lục Khinh ra cho ta”
Lúc này đổi lại là Thủy Bích sửng sốt,
“Tiểu thư?” Lục Khinh là cây đàn của tiểu thư, cây đàn này là do tuyệt
thế cao nhân làm, tiếng đàn tản ra xung quanh rất xa cũng có thể nghe
thấy, nhưng tiểu thư đã rất lâu không đánh đàn a……