Đợi nhiều năm như vậy, hắn rốt cục cũng nắm lại được những thứ thuộc về mình, cũng gặp được Phiêu Tuyết, chỉ
cần là thứ hắn quý trọng, hắn tuyệt đôi sẽ không buông tay.
“Đáp ứng trẫm, đừng nhớ hắn nữa, được không?” Hắn đột nhiên dùng ngữ khí cực nhẹ hỏi Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết bỏ qua cảm giác bất an
trong giọng nói của hắn, trái với lương tâm trả lời: “A Li, ta không có
nhớ hắn, ta với hắn tuyệt đối không thể ở chung một chỗ”
Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong đầu
lại xuất hiện thân ảnh màu trắng kia, ngay cả mũi cũng giống như ngửi
thấy một mùi Mặc hương nhàn nhạt, nàng tâm phiền ý loạn, sự không tín
nhiệm của A Li đối với nàng càng làm mâu thuẫn trong đáy lòng nàng thêm
sâu. (bắt đầu ghét chị Tuyết rồi đấy, làm đau lòng soái ca là một tội ác không thể tha thứ)
Đôi mắt xinh đẹp của Tuấn Lạc liếc một
cái, hắn rõ ràng nhìn thấy người kia trong mắt Phiêu Tuyết không phải
bản thân hắn, ánh mắt của nàng không biết gạt người,“Ngươi vẫn không thể quên được”
“A Li, ta đã quên hắn” Phiêu Tuyết khẩu thị tâm phi nói.
“Không cần lừa trẫm, ngươi gạt được
trẫm nhưng không gạt được chính mình” Giọng nói Tuấn Lạc có chút lạnh,
hắn đột nhiên lấy tay xoa khuôn mặt Phiêu Tuyết, trong mắt là nồng đậm
màu đen.
Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy trái tim mình ở trước mặt hắn không có chỗ che dấu, Phiêu Tuyết dứt khoát xoay
người đưa lưng về phía Tuấn Lạc, chỉ cần hắn không nhìn thấy nàng sẽ
không sẽ biết nàng suy nghĩ gì. “A Li, chúng ta đừng vì chuyện này mà
cãi nhau được chứ?”
“Ngươi bây giờ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn trẫm?” Tuấn Lạc đột nhiên hỏi như vậy.
Phiêu Tuyết trong lòng rất khó
chịu,“Duy Trúc ca ca hôm nay cưới Phi Sương, trong lòng ta đã rất không
thoải mái, ngươi không cần phát giận với ta chứ? Ta nói không nghĩ đến
những người khác thì là không nghĩ! Ngươi cũng đã ban thưởng Phi Sương
phong quang xuất giá, đây cũng đã để cho nàng ba phần mặt mũi, ngươi làm ta đều biết!” Chẳng lẽ nàng không nhìn ra Tuấn Lạc ban thưởng Phi Sương một bộ loan giá, mười hòm trang sức? Không chỉ là cho nàng ba phần mặt
mũi, thật ra cũng vì thu mua cha nàng, thu mua Mặc Duy Trúc, trong đó
còn thay nàng kết thúc một phần tình ý này.
Tuấn Lạc nghe nàng nói như vậy, hắn tự
giễu nói: “Cố Phiêu Tuyết, ngươi biết dụng ý của trẫm thì tốt! Nhưng,
trẫm đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn nhớ mãi không quên một nam
nhân khác, ngươi đặt trẫm ở chỗ nào?”
Hắn mắt sắc liếc thấy bên hông Phiêu
Tuyết có một dải dây tua màu vàng, tuy đã không còn hạt châu phỉ thúy,
Tuấn Lạc vẫn liếc mắt một cái lập tức nhận ra.
Tính tình bướng bỉnh của Phiêu Tuyết
cũng nổi lên, trực tiếp mắng Tuấn Lạc: “Ta theo ngươi không có nghĩa ta
không thể nhớ Duy Trúc ca ca ! A Li, trong lòng ta ngươi có phân lượng,
nhưng Duy Trúc ca ca vẫn là người quan trọng nhất trong lòng ta!” Nàng
ngẩng cao cằm, như một con Khổng Tước kiêu ngạo nhất.
Tuấn Lạc bị Phiêu Tuyết kích lên cơn
giận dữ, lần đầu tiên biểu hiện hỉ nộ ra mặt, một chưởng đập lên bàn,
hắn tức giận nói: “Được lắm! Cố Phiêu Tuyết, trẫm thật sự không nhìn lầm ngươi” Giọng nói hắn rét lạnh đến tận xương, “Người đâu, bãi giá Sùng
Dương cung!” Dứt lời cả người lập tức đi ra ngoài.
Phiêu Tuyết đứng thẳng, vẫn đưa lưng về phía Tuấn Lạc như trước, như lấy một tư thái đoạn tuyệt tiễn bước Tuấn Lạc.
Khánh Hỉ vốn coi chừng bên ngoài, thấy
long bào của Tuấn Lạc phần phật hất gió bước ra, vội vàng đuổi kịp cước
bộ Tuấn Lạc rời đi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tuấn Lạc phát hỏa lớn
như vậy.
Sau khi Tuấn Lạc đi rồi Phiêu Tuyết mới ngã lên ghế, trong lòng thật khó chịu, trong lòng sao lại khó chịu như vậy?
Lông mày Phiêu Tuyết đều nhíu lại một chỗ, vì sao? Vì sao nàng và A Li lại biến thành thế này?
Phiêu Tuyết nhớ lại những lời nàng mới
hét to vừa rồi, lúc này mới giật mình thấy chính mình vừa tổn thương
hắn, vội vàng chạy ra ngoài, muốn đuổi theo Tuấn Lạc, nàng không phải đã quyết định ở cùng Tuấn Lạc thật tốt sao? Duy Trúc ca ca đều đã là quá
khứ, nàng vì sao vẫn không buông ra? Vì sao vẫn vì Duy Trúc ca ca mà cãi nhau với Tuấn Lạc?
Lần trước cãi nhau hắn còn có “chân
tướng” cho nàng xem, nay ngay cả “chân tướng” cũng không có, trực tiếp
làm cho hắn tức giận đi mất rồi.
Phiêu Tuyết không biết vì sao vừa đụng tới những chuyện liên quan tới Mặc Duy Trúc, nàng lập tức không thể khống chế chính mình.
Phiêu Tuyết đuổi tới cửa Trai Nguyệt
cung, đột nhiên đụng phải Thủy Bích đã phát bánh kẹo xong chuẩn bị trở
về, hai người đụng phải nhau, Phiêu Tuyết trực tiếp đụng ngã Thủy Bích,
Thủy Bích người bị đụng ngã cũng thê thảm kêu một tiếng: “A!”
“Tiểu thư…… gãy lưng của ta rồi, đau quá”
Phiêu Tuyết vừa vội đuổi theo Tuấn Lạc, lại thấy Thủy Bích té lăn trên đất, giống như rất đau đớn, Phiêu Tuyết
gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải, đành phải trước tiên nâng
Thủy Bích dậy, Thủy Bích lại đau đến mức trực tiếp hét lớn: “Nhẹ một
chút, tiểu thư ngươi nhẹ một chút, chân của ta đau”
Va chạm này thật sự làm Thủy Bích bị
đâm không nhẹ, Phiêu Tuyết vừa vội đuổi theo Tuấn Lạc giải thích rõ
ràng, lúc này mọi người bận việc ngoài điện, Phiêu Tuyết lại không thể
bỏ lại Thủy Bích, đành phải kiên nhẫn dìu Thủy Bích đến đại sảnh ngồi
lên ghế, thật vất vả mới dàn xếp tốt cho Thủy Bích, phóng ra ngoài, muốn giữ chân Tuấn Lạc.
Nhưng khi Phiêu Tuyết chạy đến cửa Trai Nguyệt cung, sớm đã không còn thấy bóng dáng hắn, Phiêu Tuyết có dự
cảm, hắn là thật sự không cần nàng.
Mặc kệ là ai, một nam nhân đều không
thể chịu được nữ nhân của mình nói hắn không quan trọng bằng những nam
nhân khác, Tuấn Lạc là một đế vương càng không chấp nhận được, hắn có uy nghiêm đế vương của hắn.
Phiêu Tuyết nhìn đường lớn trống rỗng,
đột nhiên trong lòng cảm thấy nghẹn ngào, cảm giác này giống như liên
tục vài ngày đều ăn một loại đồ ăn, kết quả là khi người ta đưa tới món
đồ ăn này, chính mình không có cách nào thưởng thức nữa.
Phiêu Tuyết rất không thích cảm giác
này, nàng thở hổn hển từng hơi từng hơi, giống như thở hổn hển như vậy
có thể làm cho mình không phải khó chịu như vậy nữa.
Mặt Phiêu Tuyết hướng về Sùng Dương
cung, trong lòng đột nhiên như bị quất mạnh một cái, nàng như nhìn thấy
bóng lưng cô đơn của Tuấn Lạc dần dần cách xa nàng.
Nàng còn nhớ hắn từng nói với nàng, từ
khi hắn có nàng, hắn không còn là người cô đơn nữa…… Nhưng hiện tại thì
sao? Từ nay về sau hắn lại trở về là người cô đơn……
“A Li ta sai rồi, trở về được không” Phiêu Tuyết đột nhiên nhìn Sùng Dương cung khó chịu tràn nước mắt.
Duy Trúc ca ca, Duy Trúc ca ca…… Vì sao ta còn không thể quên được ngươi, nhưng vì sao ta lại đau lòng vì A Li? Vì sao…… Vì sao……
Phiêu Tuyết đột nhiên thật chán ghét
chính mình, nghĩ một người nhớ một người…… Nàng đã bắt đầu không phân rõ chính mình yêu người nào, chỉ biết tại một khắc này lòng nàng chia
thành hai cánh hoa, một cánh là Mặc Duy Trúc, một cánh là Tuấn Lạc, hai
cánh thủy hỏa bất dung đang dây dưa chung một chỗ. (không hòa hợp, như
nước với lửa)