Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 115: Chương 115: Trong lòng ngươi vẫn còn hắn




Mười hòm trang sức, phong quang xuất giá, dân chúng chưa bao giờ biết một tiểu thư nhà quan cũng có cảnh tượng xuất giá như thế, mọi người chỉ thấy nam tử anh tuấn cưỡi bạch mã, đón loan giá, cưới về kiều nương xinh đẹp. Tiếng kèn, tiếng khua chiêng gõ trống. Đội ngũ đón dâu một đường vui mừng đem Cố Phi Sương nghênh vào cửa. Duy Thận đứng trước cửa Mặc phủ nghênh đón một vị lại một vị quan lại mang theo mục đích mà đến, không chỉ vì là hôn sự của Mặc gia hắn, đồng thời cũng là hôn sự của Cố phủ, lúc này thật sự thích hợp là lúc nịnh bợ. “Chúc mừng, Mặc tướng quân chúc mừng a” “Đâu có đâu có” Mặc Duy Thận cũng chắp tay đáp lễ. Đội ngũ hôn lễ một đường nghênh ngang khiêng tân nương tử trở về, Duy Trúc bước ba bước tới cửa kiệu dắt Phi Sương đi vào, Duy Thận nhìn một đôi này trong lòng không vui, cảm thấy Duy Trúc một ngày nào đó sẽ bị hủy trên tay nữ nhân này. Bởi vì Mặc phủ nay cũng chỉ có Duy Thận là huynh trưởng, đương nhiên ngồi trên vị trí cao đường, nhân sinh chính là thay đổi liên tục như thế, vốn là hắn ở hạ đường giao bái, nay lại trở thành thượng đường nhận bái. “Nhất bái thiên địa” Trên mặt Duy Trúc thủy chung có nét cười thản nhiên. “Nhị bái cao đường” Phi Sương cũng ngoan ngoãn bái. “Phu thê giao bái” Trong nháy mắt Duy Trúc có chút ngừng lại, mà Phi Sương lại còn bái nhanh hơn cả Duy Trúc. Xướng lễ kêu to: “Đưa vào động phòng” Duy Trúc vẫn tươi cười than nhiên như trước, đưa Phi Sương vào hỉ phòng, sau đó không còn có xuất hiện nữa. ~oOo~ Trong hoàng cung. Hôm nay vừa được lúc nghỉ triều sớm, Tuấn Lạc khó có được cùng Phiêu Tuyết ở trong Trai Nguyệt cung, chỉ thấy Phiêu Tuyết đột nhiên hắt xì một cái, trong đầu có chút khó chịu: “A Li, hôm nay là ngày Phi Sương xuất giá” Mặc dù nàng nói vậy, trong lòng lại nghĩ đến Mặc Ngọc công tử kia. Tuấn Lạc ôm Phiêu Tuyết vào lòng, ngón tay thon dài lượn lờ trên tóc Phiêu Tuyết, hắn biết Phiêu Tuyết muốn nói cái gì: “Hôm nay là ngày vui của Phi Sương, ngày mai là ngày vui của ngươi, thế nào?” Phiêu Tuyết vốn đang nghĩ đến hôn sự của Mặc Ngọc và Phi Sương, nghe thấy hắn nói như vậy, nhất thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn: “Cái gì?” Hắn có ý gì? “Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, phong ngươi làm hoàng hậu của Đông Li quốc” Tuấn Lạc cười nói. Phiêu Tuyết nhất thời kinh ngạc đứng lên: “Hoàng hậu?!” Đây là vị trí khi Lũng gia chưa rơi đài nàng đã suy nghĩ rất lâu, chỉ có làm hoàng hậu mới không ai có thể khi dễ nàng cùng Thủy Bích, nhưng hiện tại đã có Tuấn Lạc, có làm hay không cũng đã không còn trọng yếu nữa. Tuấn Lạc nhìn Phiêu Tuyết không phản ứng, liền hỏi: “Sao vậy? Không muốn làm?” Phiêu Tuyết thấy hắn hiểu lầm, lập tức phủ nhận: “Không có…… Không phải, A Li…… Ta chỉ đang nghĩ, ta hiện tại không nhất thiết phải làm hoàng hậu, có ngươi bảo hộ ta cùng Thủy Bích là tốt rồi” Nàng thật sự nghĩ như vậy…… Tuấn Lạc vuốt vuốt tóc nàng hỏi: “Nếu trẫm muốn thì sao? Vậy ngươi có làm hay không?” Hắn cười cò kè mặc cả với nàng. Phiêu Tuyết hạnh phúc cười: “Nếu A Li muốn, ta đương nhiên là làm” “Hoàng hậu, là chính thê của trẫm, vô luận thế nào, vị trí này chỉ có thể là của A Ngữ ngươi” Trong mắt Tuấn Lạc tràn ngập nhu tình. Phiêu Tuyết nhìn nhu tình như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, hắn hôn Phiêu Tuyết, giờ khắc này thật giống như một đôi vợ chồng bình thường hạnh phúc. Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy, chính mình thật sự đã tìm được hạnh phúc rồi? A Li, chúng ta thật sự sẽ chỉ có một người, bạc đầu không phân cách chứ? “A Li, Hậu vị chỉ là vì ta là A Ngữ nên mới cho ta sao?” Phiêu Tuyết thông minh như vậy, sẽ không phải không đoán được những gì ẩn sâu trong đó. Tuấn Lạc cười, sắc mặt không thay đổi: “Lại đang suy nghĩ lung tung cái gì?” Hắn đột nhiên che lên môi Phiêu Tuyết, sau khoảng khắc xâm lược ngắn ngủi lại nghiêm nghị nói với Phiêu Tuyết: “Nói lại lần nữa xem, hoàng hậu của trẫm chỉ có thể là ngươi……” Phiêu Tuyết cảm thấy trái tim mình đã nứt thành hai cánh hoa, một cánh đặt trong cơ thể mình, một cánh bay tới trên người Tuấn Lạc. Phiêu Tuyết ngây ngốc cười, nàng nói: “A Li, ngươi thật tốt” Có Tuấn Lạc yêu nàng như vậy thật tốt. Phiêu Tuyết còn muốn ở trong lòng Tuấn Lạc ngốc ngếch thêm một ít, Thủy Bích cầm một cái giỏ bánh kẹo cưới tiến vào: “Tiểu thư, đây là phu nhân nhờ người đưa vào” Phiêu Tuyết vừa nhìn thấy cái giỏ kia, chữ hỷ phía trên thật chói mắt, đột nhiên nghĩ tới một màn trong Thủy Ba đình kia…… Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy thật bẩn. Phi Sương vẫn tâm tưởng sự thành gả ra ngoài. Lúc này trong lòng Phiêu Tuyết, vẫn không muốn thừa nhận Mặc Ngọc chính là Duy Trúc ca ca…… Kỳ thật tuy rằng đã hiểu được tâm ý của mình, nguyện ý cùng A Li cộng đồng giai lão, nhưng nhiều năm tình cảm như vậy sao có thể dễ dàng nói buông là buông? Phiêu Tuyết nhìn cái giỏ kia càng nhìn càng chói mắt, dứt khoát nói với Thủy Bích: “Thủy Bích, ta không ăn đồ ngọt, hay là ngươi mang đi cho Nguyệt Quế, Nguyệt Niên các nàng ăn đi” Thủy Bích có chút khó xử: “Tiểu thư, đây chính là phu nhân đưa đến…… Tốt xấu gì cũng là tâm ý nhị tiểu thư” Phiêu Tuyết không muốn ăn chính là không muốn ăn, tính tình dứt khoát bướng bỉnh: “Không muốn không muốn, cho dù là cha đưa tới cũng không muốn, nhanh mang đi” Thủy Bích nhìn Tuấn Lạc như xin giúp đỡ, muốn để cho cô gia khuyên nhủ tiểu thư nhà mình: “Nếu tiểu thư không ăn, phu nhân biết sẽ mắng Thủy Bích” Tuấn Lạc nhìn bộ dạng này của Phiêu Tuyết, đôi mắt xẹt qua một tia tăm tối, khoát tay với Thủy Bích: “Không muốn ăn thì không ăn, Thủy Bích ngươi mang đi cho Nguyệt Linh, nói là trẫm ban cho” Tuấn Lạc cũng lên tiếng, Thủy Bích không có cách nào, đành phải mang đi. Vừa mang đi, Tuấn Lạc lập tức sa sầm mặt: “Vì sao không chịu ăn? Hay ngươi còn đối với nam nhân kia nhớ mãi không quên?” Nam nhân kia…… không phải chính là bào đệ của Mặc Duy Thận, người giả chết năm đó? Cũng chính là thân ảnh màu trắng trong Thủy Ba đình đó, lần đầu tiên Phiêu Tuyết trở mặt với hắn cũng vẻn vẹn chỉ vì ngọc bội của nam tử kia, nam nhân như vậy ở trong lòng nàng rốt cuộc chiếm vị trí gì? Tuấn Lạc thật sự không thể chịu đựng được sự thật rằng trong lòng Phiêu Tuyết còn chứa nam nhân khác. “Nói cho ta biết, trong lòng ngươi vẫn còn có hắn phải không?” Phiêu Tuyết quay đầu, rầu rĩ hồi đáp: “Không có……” Lời này Phiêu Tuyết vừa nói xong ngay cả chính mình cũng không tin.“A Li, ta yêu ngươi” Nàng nói là sự thật. Tuấn Lạc cứ như vậy ngưng mắt nhìn Phiêu Tuyết, đột nhiên ôm Phiêu Tuyết như thế nào cũng không chịu buông tay: “Trong lòng không thể có hắn, ngươi là người trẫm cố gắng muốn yêu, những gì trẫm có thể cho đều cho ngươi, chỉ là ngươi không thể còn muốn hắn ta” Hắn đột nhiên nhớ tới trước đây, phụ hoàng qua đời, mẫu hậu bị giam, tất cả mọi người bỏ đi, bỏ lại một mình hắn đối mặt với toàn bộ cục diện bất lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.