Trời sáng rõ, Phiêu Tuyết chậm rãi tỉnh lại, không khí trong cốc mát mẻ, bên ngoài tiếng chim hót động lòng
người, nàng chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế này khi còn ở
trong cung. Do tâm tình vui vẻ, Phiêu Tuyết đột nhiên muốn ra ngoài, lúc này đôi mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy những cảnh sắc mông mông lung
lung xa xa.
Phiêu Tuyết cười ngây ngô với xuân sắc ngoài cửa sổ, dù sao cuộc sống không nhìn thấy gì cũng không quá khó chịu…
“Bạch Điệp…” Phiêu Tuyết gọi theo bản năng.
Một cái bóng màu trắng từ xà nhà bay xuống, Bạch Điệp đứng trước mặt Phiêu Tuyết: “Bang chủ, ta ở đây.”
Phiêu Tuyết chỉ nhìn thấy mờ mờ lấy tay che ngực, “Bạch Điệp, ngươi đã ở đây? Đêm qua ngủ trên xà nhà sao?”
Bạch Điệp gật đầu: “Bang chủ đã trở về, Bạch Điệp đương nhiên một tấc không thể rời, canh chừng cho bang chủ.”
“Bạch Ngọc đâu?” Phiêu Tuyết hỏi.
Từ cửa sổ trên cao nhảy vào, Bạch Điệp cười bướng bỉnh: “Ta ở đây! Bang chủ muốn ra ngoài nhìn một cái không?”
“Ừ.” Phiêu Tuyết cũng bị nhiễm bởi
không khí nơi đây, “Chúng ta ra ngoài nhìn một chút, Bạch Điệp Bạch
Ngọc, hai người đỡ ta ra ngoài, ta sợ ngã, nơi này đã lâu không tới, có
mấy cánh cửa ta cũng không nhớ rõ.”
Lời này vừa nói ra, tim Phiêu Tuyết nhói môt cái, từ khi nào lời nói của mình cũng đã giống người mù như vậy?
Khi Phiêu Tuyết đang cúi đầu trầm tư,
một nam nhân chịu trách nhiệm quản lý tin tức trong Minh bang xuất hiện
ngoài cửa phòng nàng, nam tử vừa thấy Phiêu Tuyết liền ôm quyền cúi
người, khi xử lý chính sự, Phiêu Tuyết đương nhiên là đoan chính hơn
ngày thường, chỉ thấy Phiêu Tuyết ngẩng đầu nhìn Tô phó sứ, “Đứng lên
đi, có chuyện gì?” Phiêu Tuyết cho hắn đứng dậy, theo lý mà nói thì
chuyện trong Minh bang không thể xuất hiện trước mặt nàng nhanh như vậy.
Tô phó sứ trình lên một mật hàm, “Bang chủ, đây là mật hàm truyền từ trong cung ra sáng nay.”
Phiêu Tuyết vừa nghe là mật hàm từ
trong cung chuyển tới, khi nhận đầu ngón tay có chút run rẩy, ngón tay
thon dài như ngọc dừng trước mặt hắn một lúc mới nhận lấy mật hàm.
Kỷ luật của Minh bang xưa nay rất nghiêm minh, Tô phó sứ không dám ở lại lâu, lập tức lui xuống.
Bạch Điệp và Bạch Ngọc đưa mắt nhìn nhau, “Bang chủ…”
“Các ngươi đi xuống đi…” Phiêu Tuyết biết hai người nhất định muốn hỏi nàng có còn muốn ra ngoài nữa hay không.
“Vâng.” Hai người nhận lệnh nhưng không dám đi xa, ra khỏi phòng để lại một mình Phiêu Tuyết, nàng cầm mật hàm, thật lâu không biết nên làm gì.
Phiêu Tuyết tự hỏi nàng đang sợ cái gì? Sợ mình xem xong sẽ dao động? Hay sợ A Li tổn thương bọn Thủy Bích? Sau khi nàng xuất cung đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên trong viết rõ ràng, xem hay không xem? Lúc này nội tâm Phiêu Tuyết rất đau khổ,
cảnh xuân ngoài của sổ tươi đẹp như vậy, từng đám bóng râm, Phiêu Tuyết
không biết tương lai gì đang đợi mình, giống như nội dung mật hàm này
chỉ dẫn con đường cho nàng, chữa được thì về cung, không chữa được thì
sẽ không trở về, nhưng nếu bên trong viết điều gì dao động nàng, nàng sợ nàng sẽ thất bại trong gang tấc. Thiên tâm vạn khổ mới có thể quyết
tâm, né tránh nhiều người như vậy, mồ hôi đầm đìa mới có thể đến đây, kế hoạch ra ngoài giải sầu cũng bị mật hàm này làm rối loạn.
Cuối cùng Phiêu Tuyết vẫn lo lắng mở
mật hàm ra, chỉ thấy phía trên chi chít toàn chữ, Phiêu Tuyết dùng một
loại tâm tình rối rắm mà xem, xem xong đánh rơi cả mật hàm kia xuống
đất. Phiêu Tuyết cảm thấy đau lòng đến mức không thể thở được, bên trong kể rõ tất cả mọi chuyện sau khi nàng đi, chính xác nói rằng Tuấn Lạc
đến chỗ của Niên phi mới phong, sau đó ba ám vệ đánh nhau với Bạch Điệp
trong Trúc Uyển, lãnh cung Lũng Tịch Ngọc bốc cháy, mọi người vây quanh
trước lãnh cung ngập lửa, cả gương mặt vô cùng bình tĩnh của Đông Phương Tuấn Lạc… Trừ những điều này, còn nói Đông Phương Tuấn Lạc cuối cùng
trở lại ngự thư phòng, A Li không hề tìm nàng, Phiêu Tuyết cười phá lên, hắn thừa nhận sự ra đi của nàng, khi nàng đã hiểu được tất cả cũng là
lúc phải mất mát buông tay hắn.
Tiếp tục đọc mật hàm, tòa lãnh cung đã
bị đốt cháy thành tro, cũng thành thật miêu tả cảnh tượng thi thể được
dọn ra, Nguyệt Nô tránh được một kiếp, ba bộ hài cốt bị cháy không trọn
vẹn, và hài tử kia…. Hài tử được nàng cứu…
Tình cảm phức tạp lẫn lộn vào nhau
trong lòng Phiêu Tuyết, cản giác có chút hít thở không thông, nàng không thể nào tiếp nhận! Mới chỉ có một đêm, trước khi nàng đi còn im lặng
như vậy, cho dù Lũng Tịch Ngọc đưa tới sâm độc nhưng nàng vẫn không muốn nhìn thấy kết quả như thế.
Rốt cuộc là ai? Lũng Tịch Ngọc đã đáng
thương như vậy, từ một quý phi thị sủng mà kiêu, vinh quang gả vào, cha
mẹ thương yêu, Thái hậu thương yêu, ngay cả Tuấn Lạc cũng phải kiêng kị, lại trở thành phi tử không nơi nương tựa, lẻ loi hiu quạnh nơi lãnh
cung, cho dù nàng vì sinh tồn mà làm ra một số chuyện, đó cũng là điều
dễ hiểu, hơn nữa trong bụng nàng còn một tính mạng, vậy mà bị thiêu chết ở lãnh cung. Nàng cũng chỉ là một vật hy sinh của hoàng quyền, thậm chí khi chết còn không giữ được danh tiếng, hài cốt một nam một nữ cùng ở
trên giường. Rốt cuộc là ai ác tâm như vậy, đã giết còn hủy diệt thanh
danh của nàng… Phải có bao nhiêu ác độc mới có thể giết hại một hài tử
còn chưa chào đời?
Tiếc rằng trên mật hàm này chỉ có chuyện sau khi Phiêu Tuyết rời đi, Trong lòng Phiêu Tuyết đột nhiên nhói đau.
“Người đâu.” Phiêu Tuyết ôm ngực hô.
Bạch Điệp Bạch Ngọc vẫn đứng bên ngoài, nghe thấy Phiêu Tuyết gọi lập tức xoay người đi vào.
“Bang chủ…” Trên mặt hai người đều viết hai chữ lo lắng.
“Gọi Tô phó sứ tới đây, ta có việc muốn sai bảo.” Phiêu Tuyết vẫn ôm ngực, trong mắt có một thoáng bóng tối.
Phiêu Tuyết cố gắng chống đỡ thân thể
mình, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nhặt mật hàm dưới đất
lên, đợi Tô phó sứ đến.
Tô phó sứ nhận được lệnh của Phiêu Tuyết, vội vàng chạy tới: “Bang chủ!”
“Ngươi lập tức đi điều tra chuyện Lũng
phi chết cháy trong lãnh cung, trước khi chết đã tiếp xúc với những ai?
Trước khi trời tối ta muốn biết đáp án.”
Cho dù Lũng Tịch Ngọc đã chết, độc thủ phía sau cũng đừng mong sống yên ổn.
Phiêu Tuyết nghĩ đến hài tử còn chưa chào đời kia. Đó là cốt nhục của A Li a…