Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 161: Chương 161: Phân tích thế cục




“Đều là mơ ước hão huyền, các nàng cho rằng A Li dễ đối phó như vậy sao?” Nam Cung Hiên Dật ha ha cười to mấy tiếng, sau đó bị gió lạnh làm đau chân đến mức nhe rặng trợn mắt “Khanh Bật Liễu cũng chẳng là gì, làm người chắc chắn sẽ có nhược điểm, chỉ cần nàng muốn cái gì nhất định sẽ đưa tay cướp lấy, đến lúc đó thì không lo không có sơ hở. Liễu Mệ Sinh thật sự là một nhân tài, nếu không phải muốn cởi bỏ âm mưu lớn như thế này, A Li đã không có hứng thú đối tốt với Khanh Bật Liễu, hành động lần này chỉ là tước vũ khí của bọn chúng thuận tiện giải quyết âm mưu của các nàng thôi, để các nàng dùng cái bẫy của mình tự quấn lấy mình, A Li đã quá hiểu cái này, nhưng…” Túc thân vương cũng mỉm cười gật đầu, có thể có một quân vương chân chính như thế, thiên hạ này không lâu sẽ… Không khí vốn thật vất vất vả mới có thể thoải mái lại, khi Nam Cung Hiên Dật đang nói đến chiêu thức gậy ông đập lưng ông của Tuấn Lạc, hắn không khỏi nhớ đến bóng người xinh đẹp kia, Nam Cung Hiên Dật không kịp che miệng nói: “A Li a, đời này chưa từng nếm qua thì sẽ không mệt, mưu kế này rất tốt nhưng nhiều năm như vậy ta mới chỉ thấy hắn đại bại trước Cố Phiêu Tuyết, trăm điểu hướng phượng lại bị bắt đi nướng, lãng phí ý tốt của A Li nha.” Vốn chỉ là lời nói đùa, trong thời khắc như vậy lại làm trái tim Tuấn Lạc như bị xuyên qua, Túc thân vương có được nghe kể về chuyện trăm điểu hướng phượng lại không biết hôm nay Phiêu Tuyết đã bỏ đi. Chỉ thấy Tuấn Lạc rất khó khăn che dấu những tâm tình trong đáy mắt, những đợt sóng sợ hãi lại cuộn trào trong lòng: “Hôm nay chúng ta nói chính sự.” Ngữ khí của hắn đột nhiên lại mất đi một nửa độ ấm. “Được được được… Chúng ta tiếp tục nói chính sự.” Nam Cung Hiên Dật nghĩ rằng hắn thẹn quá hóa giận nên rất lơ đễnh. “Hai huynh muội kia có tín vật gì của Lũng Niệm Từ không?” Tuấn Lạc trầm giọng hỏi. “Có” Tiếp lời là Túc thân vương. “Ta phái người đi tìm hai người bọn họ cũng vì một đôi ngọc bội phương huyết.” Nam Cung Hiên Dật nhướng mày, vẻ mặt tự đắc, “Cảnh tượng chặn xe vua kia là thế nào? Bọn họ vì muốn tìm mẫu thân mà thử tất cả mọi cách, ta cũng chỉ nhắc nhở nho nhở một chút lập tức đã có một cảnh chặn xe vua.” Thì ra hôm đó là Nam Cung Hiên Dật cưỡi bạch mã ra khỏi miếu thành hoàng chính vì chuyện này. Kết cuộc này sớm đã định, chỉ còn việc kết thúc. “Lần này nhất định phải diệt trừ toàn bộ thế lực của lão yêu bà, Khanh Bật Liễu muốn làm người kế tiếp lão yêu bà rốt cuộc lại tính sai.” Nam Cung Hiên Dật cười quỷ quái. Ba người ở trong ngự thư phòng thảo luận đủ chuyện, mãi cho đến canh ba nửa đêm, Túc thân vương và Nam Cung Hiên Dật mới chào Tuấn Lạc trở về. Sau khi hai người kia đi, Tuấn Lạc gọi Khánh Hỉ vẫn đang gác đêm bên ngoài, Khánh Hỉ lập tức đi đến im lặng nhặt những tấu chương lộn xộn trên đất lên, dọn xong lại im lặng lui ra ngoài. Tuấn Lạc nhìn đống tấu chương một cái, tâm tình hắn dường như đã bình ổn lại, đống tấu chương vẫn hoàn chỉnh nằm đó, giống như chưa từng bị ném đi. Hắn ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển tấu chương lên, phải tìm chút chuyện để làm mới có thể vượt qua đêm dài vô tận này. Bút son để một bên, xử lý từng việc lớn nhỏ. Dần dần, trên bầu trời bao la xuất hiện một tia nắng phá tan đêm tối, Tuấn Lạc dừng bút trên tấu chương của Mặc Duy Thận. Nội dung là giúp Mặc Ngọc từ chối chức vị trung thư lệnh. Chuyện hôm yến tiệc đó, Mặc Ngọc hôn mê được đưa về tới giờ vẫn chưa tỉnh lại. Đột nhiên cửa ngự thư phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Nguyệt Nô cầm một chén trà nóng và một chút điểm tâm đi tới, nàng mặc trang phục của nữ quan nhất đẳng trong cung, xem ra là cấp bậc rất cao. “Hoàng Thượng, một đêm đã qua, ít nhất cũng dùng một chút đi,” nàng nhẹ giọng khuyên nhủ. “Nếu không khi nương nương trở lại, người lại bị bệnh.” Tuấn Lạc cười nhẹ một tiếng, thức trắng một đêm, dung nhan chưa chỉnh, cằm cũng mọc râu, vẻ mặt hắn không có gì khác thường, giống như hôm qua là một ngày thật bình thường, không khác gì những ngày khác. Hắn bê chén trà lên uống một ngụm. Nước nóng chảy xuôi, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. “Để những thứ này lại, gọi nữ quan y phục đến đổi triều phục cho trẫm, trẫm muốn lên triều.” “Vâng.” Nguyệt Nô nhẹ nhàng lui ra. . Trên triều, Tuấn Lạc vẫn là nam tử phong hoa tuyệt đại như trước, toàn thân tản ra một loại hơi thở khinh người. “Bẩm Hoàng Thượng, khu vực đồng bằng trộm cướp hoành hành, cướp bóc dân lành, hô hào nam trộm đạo nữ bán thân, bại hoại thuần phong mỹ tục.” Một vị đại thần bẩm báo chính sự. “Bao vây tiêu diệt.” Tuấn Lạc không ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng. Vị đại thần kia nhận được ý chỉ, yên lặng lui xuống. Một vị đại thần khác bước ra: “Ngột quốc ở biên giới phía bắc không ít lần quấy nhiễu dân chúng, thần xin phép điều động biên cảnh, bảo vệ biên giới Đông Ly quốc ta.” “Được.” Vẫn đáp lời ngắn gọn như trước. “Đường thủy ở hành châu làm ăn tốt, thái thú địa phương tham ô hơn vạn lượng, san hô của lạ nhiều không kể xiết, đã chuyển sang phủ tông nhân.” “Chém.” … Các vị đại thần bàng hoàng trong lòng. Sau khi tan triều, mấy vị đại nhân ngồi quây thành một nhóm: “Chuyện hôm qua các ngươi nghe nói chưa?” “Phương đại nhân hỏi chuyện lãnh cung bị cháy?” “Chính là chuyện này” “Nghe nói trận đại hỏa này cháy hai canh giờ mới tắt, khi quan y vào thu nhặt hài cốt phát hiện bốn bộ hài cốt… Trên giường có một nam một nữ, ngoài cửa hai người… Ngươi nói xem, chuyện này thật sự là không tầm thường.” “Nghe nói Hoàng Thượng cũng niêm phong Trúc Uyển của Cố phi, sáu nữ quan cũng bị phân về những cung khác.” “Cố mà kiêng kị Cố phi, Cố gia quyền cao chức trọng, lúc này Cố phi một mình ở trong lãnh cung sợ là sẽ phải sống trong đấy cả đời, chỉ là thật khó cho Cố tể tướng, bây giờ mới biết con gái bị phế vào lãnh cung, theo ta thấy năm đó chúng ta đã nhìn sai Hoàng Thượng quá nhiều, gần vua như gần cọp a…” Người mặc triều phục màu xanh nước biển lắc đầu. “Con gái thứ hai gả cho tân khoa trạng nguyên, nhưng nghe nói tân khoa trạng nguyên đã trình tấu từ quan, sau chuyện hôm đó đã được đưa đến Quang Lộc Tự tìm cách chữa trị, chưa rõ sống chết.” “Hai vị nữ nhi này của Cố tể tướng vốn là mệnh giàu sang, đáng tiếc… đây là nghiệt!” Mấy người đứng một chỗ bàn luận mấy câu rồi lắc đầu nhanh chóng tản ra.=============== Tác giả có lời muốn nói ===========Có lẽ nên giải thích những chuyện mờ mịt lúc trước một chút, sợ mọi người xem không hiểu rõ nên giải thích ở đây một chút. Chủ yếu là mấy chỗ để có thể hiểu Tuấn Lạc vẫn là người nắm trong tay tất cả tranh đấu cung đình. Bắt đầu ở Cố phủ, trong thư phòng của Như Tuyết các, một lần hắn mất khống chế kia, hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không có lý do tiêu diệt Lũng thái hậu, “Cuộc đời này thề không đội trời chung với bà ta.”, sau câu nói này là một loạt tranh đấu âm thầm. Sau đó là lúc Nam Cung Hiên Dật nghênh ngang cưỡi ngựa rời khỏi miếu thành hoàng. Mặc dù đầu tiên A Li lừa Ngọc tỷ, diệt trừ tay chân Lũng thái hậu rồi chiếm quyền nhưng vẫn không thể hoàn toàn dẹp yên Đông Ly. Khi Tử Quý Phi nhìn thấy Phiêu Tuyết, bà hoài nghi Phiêu Tuyết là mật thám thì cũng có thể hiểu được, phá đám hậu cung này khẳng định không chỉ có một người; Tuấn Lạc luôn luôn bị vây trong tình cảnh thù trong giặc ngoài. Lúc trước không thể ở chung với Phiêu Tuyết cũng vì quốc gia chưa ổn định, phải tiêu diệt những người này trước, yêu một người thì muốn giấu người đó đi (giải thích: Phiêu Tuyết hiểu lầm Tuấn Lạc yêu Khanh Bật Liễu vì đã có kinh nghiệm về cách sống của Tuấn Lạc, yêu một người thì sẽ giấu người đó thật kĩ. Thật ra nàng không phát hiện, trước kia Tuấn Lạc cùng nàng kề vai chiến đấu là vì khi đó Tuấn Lạc còn chưa thật sự yên nàng, bây giờ nàng mới là người được Tuấn Lạc cẩn thận giấu đi), hắn cũng sẽ không để cho Phiêu Tuyết bước lên quyền thế một lần nữa, cho nên hắn tự mình gánh vác tất cả, cho dù Phiêu tuyết có cảm giác không an tâm rất mãnh liệt, mặc dù hắn biết nếu hắn sủng ái Phiêu Tuyết dù chỉ một chút thì mọi chuyện sẽ thất bại trong gang tấc nhưng hắn vẫn làm. Nửa đêm chạy tới lén nhìn Phiêu Tuyết, sau đó còn mang nàng đi gặp tử quý phi, đi xem mặt trời mọc. Nay, dưới tình huống Phiêu tuyết tự mình quyết định xuất cung này, Tuấn Lạc cảm thấy nàng xuất cung có thể sẽ tốt hơn ở trong cung nên mới yên lặng chấp nhận. Vì vậy hắn không đuổi thao, cũng không xử phạt ai, mà tiếp tục làm những thứ nên làm, mặc dù không tự chủ được mà để lộ ra loại độc ác này nhưng thật ra hắn rất khó chịu trong lòng. Sau đó là nguyên nhân Phiêu tuyết xuất cung.Một, không muốn liên lụy Tuấn Lạc. Phiêu Tuyết thông minh, biết hậu cung không thể cứ yên bình như vậy, sâm độc Lũng Tịch Ngọc đưa tới đã chỉ ra cho nàng rằng nàng có thể thoát được một lần này nhưng sau này khi hoàn toàn mù, khó có thể bảo vệ chính mình, lại còn khiến A Li dung nhiều sức lực bảo vệ nàng. Thứ nhất nàng không thể liên lụy đến A Li, thứ hai là không thể để cho mình xảy ra chuyện gì, mạng sống quan trọng hơn tất cả, nếu một ngày nào đó nàng không cẩn thận chết đi hay gặp nạn, Tuấn Lạc sao có thể sống một mình? Hai, ngự y trong cung không có cách chữa, Minh Bang của Phiêu Tuyết thế lực rất lớn, nàng có thể xuất cung kiên nhẫn đi tìm một thần y khác, đôi khi thái y trong cung cũng không phải tốt nhất. Cho nên Phiêu Tuyết xuất cung bỏ đi. Giải thích về việc Tuấn Lạc biết tất cả mọi chuyện: Ngay khi hồi cung bắt đầu đoạt quyền Tuấn Lạc đã phong Khanh Bật Liễu làm phi. Khi Nguyệt Phàm cầm đá ném người, Tuấn Lạc chọn đỡ Khanh Bật Liễu đứng dậy vì không muốn việc nhỏ làm hỏng mưu lớn. Trong việc Duy Trúc suýt chút nữa bị Khanh Bật Liễu giết, Tùy Nghị không ra cứu cũng vì mưu đồ đã lập này. Dung túng Khanh Bật Liễu thành lập đội ám vệ, cả việc Lũng Tịch Ngọc đi tới chỗ Khanh Bật Liễu, Tuấn Lạc không thể nào không biết. Tuấn Lạc đang muốn lợi dụng Lũng Tịch Ngọc để Khanh Bật Liễu lộ ra sơ hở, sau đó Túc thân vương điều tra tìm chứng cớ là được, thời cơ đồng loạt tới. Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, hẵn cũng tự xem mình là một quân cờ. Giải thích lúc trước chính là những suy nghĩ trong lòng hắn, thứ duy nhất hắn không thể nắm trong tay trong cuộc đời chính là Phiêu Tuyết. Phiêu Tuyết xuất cung là một chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng choáng váng. Đế vương thật ra là có tình, chỉ là cái tình này đã bỏ đi. Hắn vì bảo vệ Phiêu Tuyết mà tự mình nuốt xuống tất cả. Lần này Phiêu Tuyết đi ra ngoài, chính nàng và hắn cũng không biết có thể trở lại hay không. Tóm lại chuyện này rất loạn… Nhan ác độc im lặng bay qua…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.