Đông Phương Tuấn Lạc bước vào Lạc Tuyết Cung, một trận mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, mùi thơm của than hồng,
còn có … mùi thịt nướng?
Nhanh chóng rẽ qua hành lang gấp khúc, xuyên qua vườn hoa nho nhỏ quả nhiên nhìn thấy Cố Phiêu Tuyết tự mình đến “nghênh đón”.
Chỉ thấy trên mặt Phiêu Tuyết còn vươn
nhiều điểm than bụi, nàng hướng hắn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó
cung kính hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng….”
Đông Phương Tuấn Lạc nghĩ thầm nữ nhân
này giả bộ giống như…. “Trẫm nhớ ái phi, có hay không ái phi nàng cũng
nhớ trẫm?” đưa lưng về phía mọi người, hắn tà mị cười.
Phiêu Tuyết nghĩ rằng phỏng chừng hắn
cũng sắp cười không nổi: “Nô tì đương nhiên là nhớ Hoàng Thượng…” Nàng
làm ra bộ dáng nhiệt tình, nhìn hắn xem rốt cuộc là muốn thế nào. (*TN:
ông xướng bà hát đê..*~~~~ Sâu: ta phát hãi với cái kiểu tự biên tự diễn của 2 anh chị này nàng ạ)
“Trẫm vừa nghe Khánh Hỉ công công báo,
Lạc Tuyết điện này xuất hiện kỳ cảnh trăm điểu hướng phượng?” Nói xong
hướng bên trong đi tới, Đông Phương Tuấn Lạc ngửi thấy bên trong từng
trận mùi thơm tỏa ra không khỏi nheo mắt, trong lòng dự cảm một điềm
xấu.
Phiêu Tuyết mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn: “Quả thật là kỳ quái…Sáng sớm trên Lạc Tuyết điện của
thần thiếp có nhiều chim chóc bay quanh không chịu rời đi…”
Hiên Dật làm việc hắn rất yên tâm…Trăm
điểu hướng phượng tự nhiên là nằm trong dự kiến của hắn, bất quá hiện
tại đã hơn nửa canh giờ…vì sao không nghe được tiếng chim hót? Lúc này
phải là phi thường náo nhiệt mới đúng? (*TN: ra đằng sau mà coi đê
ca…~~~ Sâu: Chắc lúc nhìn thấy ca phải ngu ngơ lắm á)
Hắn làm bộ như rất có hứng thú, hướng
bên trong bước nhanh: “Trẫm muốn nhìn một cái…Chuyện thú vị như vậy như
thế nào không báo cho trẫm”.
Thân hình Phiêu Tuyết chợt lóe lên, vội vàng ngăn hắn lại: “Ai…Hoàng Thượng không cần đi vào…Thần thiếp sợ là…
không có chim chóc” (* TN: hắc hắc, tỷ ấy nướng trui hết rùi, ta cũng có phần;-]]~~~ Sâu: Nàng!!! Tham ăn!!!)
Quả nhiên, Đông Phương Tuấn Lạc kia
trên gương mặt anh tuấn lộ ra một biểu tình âm trầm, cười nói: “n? Ái
phi, không có chim chóc?”
“Đúng vậy…Bởi vì – thần thiếp bắt bọn nó toàn bộ đem nướng”.
“Phanh”…Phiêu Tuyết dường như nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ nặng nề từ Đông Phương Tuấn Lạc.
Nàng tươi cười ngọt ngào đến mức chết người không đền mạng, giờ phút này đang ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuấn Lạc….
Ánh mắt Đông Phương Tuấn Lạc rốt cục
nổi lên một tia gợn sóng, đôi mắt đen chiếu đến Phiêu Tuyết, nàng đang
cười sáng ngời…Nhẫn. (*TN: nếu là ta thiếu chút nữa ta đập đầu vô cột
chít quách đi cho rùi hắc hắc..)
Bắt quá một cái chớp mắt, Đông Phương
Tuấn Lạc liền khôi phục lại, nắm tay Phiêu Tuyết: “Là sao?” Tay bỗng
nhiên dùng một chút lực “Ái phi mang trẫm đi xem một chút, cho dù là thi thể chim chóc trẫm cũng rất hứng thú…”
Phiêu Tuyết bị làm cho đau, bất động
thanh sắc giãy thoát ra: “Hoàng Thượng muốn nếm thử sao? Rất thơm…” Nàng cười tựa hoa nở trong mùa xuân tháng ba, ánh mắt tươi cười đắc ý.
Hắn hít sâu một hơi, được lắm…quả nhiên là nữ nhi Cố gia…Mười lăm năm, rốt cục đây là lần đầu hắn bị trêu đùa.
Hắn nhướng lông mày, bên môi lại lộ ra
nụ cười khác thường: “Tốt lắm…Ái phi đem đến đây cho trẫm nếm thử, trẫm
chưa từng nếm qua thịt chim chóc nướng đâu…”
Trong mắt hắn tràn đầy hứng thú, lại
lần nữa kéo tay Phiêu Tuyết, làm lấy tay nàng nhảy nhót tiêu sái tiến
vào Lạc Tuyết điện, bên trong không đình, trúc xanh chén lục, lông chim, một chiếc xích đu, hơn nữa chính là có mùi thơm xông vào mũi…
Một loạt mười mấy cái que chim nướng,
lúc này một tiểu thái giám đang giúp nàng nướng thịt chim, mà hắn thì
nhìn thấy bọn thị vệ hắn an bài cho nàng cũng đang bay vọt vào không
trung giúp nàng bắt lục điểu…miệng lục điểu phát ra tiếng kêu…Trong lòng hắn giận dữ, nữ nhân này như thế nào lại đem kỳ trân dị bảo hết thảy
đem nướng! (TN: há há đau bụng hết cứu chữa~~~ Sâu: ta thấy Lạc ca mà vớ vẩn là Tuyết tỷ cũng đem nướng chứ chẳng chơi)
“Ái phi…” Hắn nhược khí thở dài, một
phen kéo Phiêu Tuyết, tựa vào thân thể của nàng, hơi thở cực mỏng:
“Trong cung, chim chóc đều là kỳ trân dị bảo…”s