Nam Cung Hiên Dật như trước vẫn nằm
trên đại thụ, xuyên thấu qua khe lá nhìn về phía nữ nhân bận rộn cách đó không xa, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Chỉ thấy phía trước Lạc Tuyết điện bày
ra một cái lò nướng cực lớn, bốn thái giám của Lạc Tuyết Cung lúc này
đang cố gắng lôi ra một giỏ than củi, hai thị vễ có võ công bảo vệ Lạc
Tuyết Cung lúc này đang thi triển khinh công bắt lấy mấy con chim nhỏ
trên trời, phía sau cung nữ đang vặt lông chim bên cạnh hồ nước. (TN:
haha ta chém cho nó rầm rộ, nàng mún sửa gì thì sửa nha.~~~ Sâu: xúc
động tràn trề vì có cái bản cột của Lue tỷ)
“Chít chít…nho nhỏ…” m thanh chúng điểu liên miên không dứt, thị vệ nhảy lên nhảy xuống cùng lũ chim nhỏ chạy
trốn trên bầu trời tạo thành một bức ảnh tuyệt hảo.
Kẻ cầm đầu, Cố Phiêu Tuyết, Cố Hiền phi nương nương đang nằm trên xích đu, thích ý phơi nắng buổi sớm, trong
tay cầm một chiếc quạt vẽ hình mỹ nhân, phe phẩy như có như không. Miệng lại còn thúc giục: “Tiểu Lý Tử, cho thêm than vào, ôi chao…lại cho thêm vào đi”
Nói xong, lại xoay mặt hướng Thủy Bích: “Thủy Bích, bôi chút tương lên, nướng thêm hai mươi con nữa đi, chúng ta chia nhau ăn…”
“Ôi chao ôi chao, bên vặt lông kia, động tác mau chút nữa” (*TN: ừa, đúng, nhanh lên, ta chịu hết nổi rầu *chảy nước..*)
“Vâng…chúng nô tì tuân mệnh”
Phiêu Tuyết chỉ dẫn xong hài lòng khép hai mắt lại tiếp tục mơ màng.
Mặc kệ ngũ cốc này là ai rắc, trước đem mấy con chim này nướng đã, trăm điểu hướng phượng ngược lại bị phượng
nướng ăn, không đốt lửa, thiên hạ lại tưởng Cố Phiêu Tuyết nàng là quả
hồng mềm.
Chỉ chốc lát sau, hơn mười con chim
được vặt hết lông liền xuất hiện trước mặt Phiêu Tuyết, nàng từ trên ghế bước xuống, cầm lên chim xuyên cành trúcc, đến gần chậu than, phết
tương lên, mùi chim nướng bay ra thơm nồng.
Nam Cung Hiên Dật tựa vào đại thụ, hết
sức chăm chú nhìn vẽ mặt thỏa mãn của tiểu nữ nhân cách đó không xa, cầm một xuyến nhỏ chim nướng, thỉnh thoảng lật thịt nướng, rắc lên một ít
tiêu, tiếng than đỏ tách tách nổ vang, toàn bộ Lạc Tuyết Cung lúc này
được bao phủ bởi một màn khói sương.
Hắn không nghĩ tới trò đùa dai của hắn
đêm qua lại bị nàng bật trở lại như vậy. Hắn cấp nàng trăm điểu đập vào
mặt muốn hù dọa nàng một chút, ngược lại liền cấp cho nàng một bữa cơm
trưa phong phú. Không tầm thường …quả thật không tầm thường….Phỏng chừng phen này A Li phải tức hộc máu.
Hắn an bày tình thế này cho nàng, thế
nhưng bị nàng như vậy ức chết đi, không biết A Li như thế nào nén cơn
tức xuống? (TN: *hắc..hắc..ta mún nhìn vẻ mặt của Lạc ca quá~~~~ Sâu: Ta thấy Lạc ca lại chẳng thích chết đi, có trò hay để xem)
Nam Cung Hiên Dật vẫn trên đại thụ nhàn nhã nhìn, năm ngón tay trắng nõn thuần khiết giơ ra che lấy ánh nắng
xuyên qua khe lá: “n, giờ giấc không sai biệt lắm….”
Quả nhiên, không ngoài nửa canh giờ sau, một âm thanh lanh lảnh xẹt qua Lạc Tuyết Cung.
“Hoàng thượng giá lâm –” Khánh Hỉ công công ở ngoài cung hô lớn.
Lúc này, Phiêu Tuyết đang nướng một con chim thật lớn, trên gương mặt trắng nõn dính chút bụi, bỗng nhiên nghe
thấy một tiếng hô to, vẻ mặt sung sướng nhất thời biến sắc, đầu tiên là
nghi hoặc, sau đó là ý cười nồng đậm.
Vô sự không lên điện Tam Bảo…Hắn lúc này lại đến đây…Nhất định là đại sự! Khó có thể là Đông Phương Tuấn Lạc hắn….
Phiêu Tuyết đem thịt nướng trên tay
nhét vào tay Tiểu Lý Tử “Thay bổn cung nướng, bổn cung đi ra ngoài gặp
Hoàng Thượng” Quả nhiên là hắn, nàng cũng muốn nhìn thấy biểu tình kinh
ngạc của hắn.
Tiểu Lý Tử ngây ngô tiếp nhận, chủ tử
này thật khó nhìn thấu, hôm nay là trăm điểu hướng phượng, thế nhưng chủ tử lại không lập tức đi cấp báo Hoàng Thượng cầu sủng hạnh ngược lại
lập tức bắt chim chóc đem nướng, thật sự là đại bất kính. Cố Hiền phi có thể hay không bởi vậy mà chuốc họa vào thân?
Tiểu Lý Tử không khỏi lo lắng thật lâu………