Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 84: Chương 84: Tông Nhân phủ




Nam Cung Hiên Dật lui ra phía sau một bước, ánh mắt lạnh như băng, điều hắn không chấp nhận được nhất là người khác nói A Li là ngốc tử, A Li ẩn nhẫn nhiều năm như thế rốt cuộc là ai hại? Hắn nhiều năm như vậy không thể bước vào kinh đô Lâm An, là ai hại? Là bọn hắn! Là những người này! A Li không phải cải trang ngốc, A Li chính là làm bộ như không biết thế sự! Vi Di trước mắt này ỷ được ân sủng mới dám cãi lại, thậm chí nói ngoa chửi bới A Li, Nam Cung Hiên Dật nhất thời tức giận bốc hỏa, không thể nhịn được nữa! Tục ngữ nói không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn, Nam Cung Hiên Dật vung tay lên, ánh mắt lạnh như băng liếc Vi Di: “Người đâu, giải tới Tông Nhân phủ!” Thủ hạ của Vi Di muốn động mà không dám động, dù sao cầm kim bài không chỉ là Hiên Vương gia rất có uy tín mà còn là người có binh quyền và đất phong, bọn họ có mấy cái đầu? Dám chống lại Nam Cung Hiên Dật? Còn lại là Tô Nghi mạc danh kỳ diệu (không giải thích được) bị cuốn vào phong ba, trong lòng Tô Nghi cùng lắm chỉ là muốn kiếm ít tiền tài, về sau phát hiện hỏa thương, vì muốn nịnh bợ quan viên Lũng phái nên mới theo Vi đại nhân đến lùng bắt loạn thần tặc tử, hiện tại không chỉ không tìm được chỗ tốt còn bị khoác một cái tội danh mưu phản, hắn khôn khéo như vậy cuối cùng lại tự hại mình. Rõ ràng hỏa thương là hắn bắt được thế nhưng lại bị nói là chuẩn bị để mưu phản, Tô Nghi há mồm kêu oan: “Oan a! Hiên Vương gia tha mạng, tha mạng a, tiểu nhân cái gì cũng không biết, hỏa thương kia là tiểu nhân bắt được, tiểu nhân không có âm mưu soán vị a, tha cho tiểu nhân đi! Xin Vương gia tha cho tiểu nhân!” Nam Cung Hiên Dật lạnh lùng hừ một tiếng: “Người ngươi van xin là Hoàng Thượng chứ không phải bổn vương, Hoàng Thượng mới là trời của Đông Li quốc này, đừng nói mạng của ngươi là của Hoàng Thượng, ngay cả mạng của bổn vương cũng là của Hoàng Thượng, người đâu, đem bọn loạn thần tặc tử này xuống cho bổn vương, đưa tới Tông Nhân phủ!” Vệ Lương Bân tận mắt nhìn thấy biến cố như thế mà run run, sau khi hành lễ với kim bài thật vất vả mới đứng lên, vừa bị Nam Cung Hiên Dật quát như vậy, hai chân lại mềm nhũn ngồi xuống. Vi Di kia là tôn tử của Trung Thư Lệnh đã chết, cũng là chính nhị thư Thị Lang, là thân tín trọng yếu của Thái Hậu, phụ tá đắc lực của Lũng gia, ngay cả Tô Nghi cũng là một viên quan không nhỏ trong kinh thành, hai người đều đã ngã ngựa, có thể nguy hiểm cho Vệ gia bọn họ hay không? Nói cho đúng thì bọn họ chỉ tới tìm nhân chứng, cứu nữ nhi ra, ai biết lại xui xẻo như vậy, hôm nay sao lại gặp phải chuyện này? Vệ Khâm Xu lau lau mồ hôi trên thái dương, Nam Cung Hiên Dật liếc hắn một cái, “Chuyện hôm nay còn hy vọng Vệ đại nhân có thể chi tiết làm chứng, bổn vương là rõ ràng nghe thấy hai người bọn họ đang bàn bạc làm sao để vơ vét của cải sòng bạc này, lấy tiền mua quân lương……” Mồ hôi trên thái dương Vệ Khâm Xu chảy ra càng nhiều, hắn vội vàng cúi đầu khom lưng: “Bản quan có thể làm chứng, hai người bọn họ quả thật đang thương lượng làm loạn phạm thượng như thế nào” Nam Cung Hiên Dật vừa lòng gật gật đầu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Phương Ngôn nhìn tất cả, rốt cục cũng đã rõ tất cả như lòng bàn tay, đối với những chỉ đạo của Tuấn Lạc lại càng thêm bội phục, càng thêm kiên định phụ tá quyết tâm của Tuấn Lạc. “Bản đại nhân vẫn luôn uống trà ở đây, về điểm ấy, bản đại nhân cũng có thể làm chứng” Phương Ngôn tiện đà nói. Nam Cung Hiên Dật nhìn Phương Ngôn, trong mắt lóe ra tia sáng, trong triều ngoài Cố Hà Đông còn có một đại thần chọn đứng về phía A Li, phần thắng càng thêm lớn, năm ngàn tinh binh hắn dùng tại phủ của Tô Nghi, năm ngàn hắn dùng tại phủ Vi Di, một vạn dùng tại phủ Lũng quốc công, một vạn còn lại tạm ngủ đông tại các góc trong kinh thành, những người này đều là những người dũng mãnh thiện chiến không sợ sinh tử. Nam Cung Hiên Dật khẽ cúi người với Phương Ngôn, nói lời cảm tạ: “Đa tạ Phương đại nhân” Phương Ngôn nhìn Nam Cung Hiên Dật, chỉ cảm thấy đây là thời điểm khí huyết thông nhuận nhất trong mười năm qua. Ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều biết rõ Tô, Vi hai vị đại nhân vì mưu phản mà bị bắt, từ xưa mưu phản đã là tội lớn tru di cửu tộc, bọn lính e sợ bị dính dáng đến tránh không kịp, thậm chí quỳ xuống, tỏ vẻ muốn quỳ không dậy nữa để bày tỏ trung thành. Nam Cung Hiên Dật cũng không khách khí, trực tiếp phái người tiếp lệnh, hạ lệnh một lần nữa. Từ đó, cấm quân coi như là thu vào dưới trướng Tuấn Lạc, góc áo Nam Cung Hiên Dật lay động, vội vàng chạy tới Tông Nhân phủ, chưa được một lát, tất nhiên toàn bộ kinh thành lòng người hoảng sợ, nhất định phải chặt đứt liên hệ gữa Lũng gia và Lũng Thái Hậu, chỉ cần đi sai một nước cờ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tối nay mục đích lớn nhất là phế đi phụ tá đắc lực của Lũng Thái Hậu, cây cỏ ven đường Vệ Khâm Xu đã đổ rạp, Phương Ngôn tương trợ, Cố Hà Đông chống đỡ, hắn Hiên Vương gia đánh trận đầu, không tin không thể mã đáo thành công. ~oOo~ Một phen chính biến ở tiền thính, trong phòng khách Tuấn Lạc giúp Phiêu Tuyết, hai người ngồi trên xe ngựa tượng trưng cho hoàng quyền. Cố Hà Đông cũng lên một cỗ kiệu, một nhóm người oanh oanh liệt liệt bước vào Tông Nhân phủ, để xem tối nay treo đầu dê bán thịt chó, rút củi dưới đáy nồi như thế nào. Dưới tay áo cẩm y, Tuấn Lạc nắm chặt tay Phiêu Tuyết, tay hai người, mười ngón đan xen. Bánh xe quay vòng, Tông Nhân phủ ở ngay không xa trước mắt, đã sớm an bài tốt binh tướng hai bên, đồng thanh hô một tiếng ong tai nhức óc: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, quý phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế……” Thanh âm như vậy trong đêm tối có vẻ phá lệ đột ngột, cũng chứng tỏ một đêm này cũng không phải là một đêm tầm thường. Trưởng quản Tông Nhân phủ nhận lệnh từ phủ Tông Nhân, từ trước đến nay luôn do thân vương đảm nhiệm, hiện giờ đảm nhiệm Tông Nhân phủ chính là bào đệ đã trên năm mươi tuổi của Thiên đế, Túc thân vương, mà lúc này Nam Cung Hiên Dật đã áp giải hai người Tô Nghi, Vi Di tới Tông Nhân phủ, cùng đi còn có hai vị đại nhân Vệ Khâm Xu, Phương Ngôn, binh lính vây quanh Tông Nhân phủ, thứ nhất là muốn bảo hộ thánh giá, một lý do khác áp chế tin tức của gia tộc Lũng thị. Ôm binh quyền là điều tối kỵ nhất trong giới thống trị, cho nên từ trước đến nay tội mưu phản lại càng nặng, tội khiếp người như thế phải ngự thẩm, lúc này Tuấn Lạc vừa ngự giá đến, lập tức có người hô lên: “Hoàng Thượng giá lâm— Túc thân vương nhanh tới tiếp giá” Túc thân vương già cả đã sớm đứng trước cửa Tông Nhân phủ, hai vị đại nhân bị áp giải đến cũng đang quỳ trên mặt đất nghênh đón, bị trói gô, phong cảnh đột nhiên chối mắt. Bên cạnh cửa lớn đang có mấy người trong triều và mấy khẩu hỏa thương, hai hàng đuốc thắp sáng cháy sáng nóng rực, uy vũ chấn thiên. Phiêu Tuyết đột nhiên nảy sinh một loại áp lực, nàng nhìn hắn bên cạnh, mím môi lạnh như băng, không còn cái bộ dạng lừa gạt như trước, hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cục muốn bạo phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.