Cao cao trên cầu thang Tông Nhân phủ,
Túc thân vương già cả quỳ trên mặt đất thực hiện quân thần chi lễ với
Tuấn Lạc: “Khấu kiến Hoàng Thượng……”
“Bát hoàng thúc mau đứng dậy” Trong
nháy mắt Túc thân vương ngẩng đầu, thấy Tuấn Lạc mặc long bào cao ngất,
đầu tiên là sửng sốt sau đó ánh mắt mê loạn, giống như lịch sử luân hồi, tay hắn run run miễn cưỡng chống đỡ chính mình, kích động không thể
đứng dậy: “Hoàng huynh……” Long bào này quen thuộc như vậy, mắt hắn lập
tức ướt át, thân vương đồng lứa với Duệ Đế đều đã mất sớm, nay chỉ còn
lại một mình Túc thân vương, ánh mắt Túc thân vương dừng trên long bào
của Tuấn Lạc vài giây, sau đó lại thấy Phiêu Tuyết đứng cạnh Tuấn Lạc, y phục phượng hoàng rực rỡ!
Trong thoáng chốc hắn giống như nhìn
thấy người khuynh quốc khuynh thành năm xưa, Túc thân vương kích động
lạnh run: “Tử quý phi……”
Đôi mắt vừa mới ảm đạm nhất thời như
được chiếu một tia sáng rọi, toả sáng sinh động, từng màn chuyện cũ lập
lại trong đầu hắn, Túc thân vương già cả thế nhưng lại nhỏ vài giọt nước mắt.
Tuấn Lạc thấy Túc thân vương đã lâu vẫn chưa đứng dậy, cúi người xuống dìu hắn đứng lên: “Bát hoàng thúc cần
phải lấy lại công đạo cho trẫm a! Thói đời này, đều do trẫm và mẫu hậu
quá sơ sót, nuông chiều triều thần, làm cho quân không ra quân thần
không ra thần, hiện tại lại có kẻ dám to gan lớn mật muốn soán vị……”
Tuấn Lạc ý vị tố khổ, nói cực kỳ uất ức, mấy năm nay Túc thân vương
không để ý tới triều chính, vẻn vẹn chỉ đảm nhiệm danh hào ở phủ tông
nhân có cũng như không, những năm gần đây ngoại thích lộng quyền hắn
biết đến, hắn lập tức tức giận đến run cả người, những triều thần này
thật sự là khinh người quá đáng!
Túc thân vương nhìn long bào trên người Tuấn Lạc, nghĩ đến Tuấn Lạc mấy năm nay không chỗ dựa, hắn nợ Tuấn Lạc
nhiều như vậy, nhất thời vừa đau lòng lại vạn phần xấu hổ: “Ngươi yên
tâm, có bát hoàng thúc ở đây, những người đó nếu dám động tới một sợi
tóc của ngươi, ta nhất định khiến bọn chúng nợ máu trả bằng máu!” Túc
thân vương “hô” Một tiếng đứng thẳng đứng lên.
Cố Hà Đông đứng sau Tuấn Lạc nhìn tất
cả, liếc Túc thân vương tràn đầy bi phẫn một cái, lại nhìn y phục phượng hoàng rực rỡ trên người nữ nhi, Tuấn Lạc ra tay làm việc cũng đã tính
đến loại tình huống này.
Có thành đại sự hay không chắc chắc không thể thiếu hai chữ ngoan, tuyệt.
Tuấn Lạc cảm động: “Cảm ơn bát hoàng
thúc……” Nói xong hắn đáng thương cất bước đi về phía trước, đang muốn
bước vào Tông Nhân phủ, bỗng nhiên quay đầu nói với Túc thân vương còn
đang xấu hổ bừng bừng: “Bát hoàng thúc, chúng ta vào đi thôi, bên ngoài
lạnh, đừng để cảm lạnh ” Nói xong lại quay người dìu Túc thân vương đi
vào.
Túc thân vương nhất thời ấm áp trong
lòng, rất nhanh cất bước vào theo, triều phục màu bạc trên người hắn
phát sáng trong đêm đen.
Đại đường bên trong Tông Nhân phủ, Túc
thân vương ngồi trên vị trí chủ thẩm, Vi Di, Tô Nghi hai người bị trói
gô bên dưới, thật thảm hại!
Trong thẩm đình, ngay cả nhân chứng vật chứng đều chưa trình lên, Túc thân vương trực tiếp tức giận vỗ kinh
đường mộc, lệnh tử hình ném xuống, hai mắt loé sáng ra ánh sáng lạnh
lùng sắc bén: “Người đâu, lôi hai tên loạn thần tặc tử này xuống cho bổn vương, hai tên này chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, thật sự là tội
không thể tha, giết không tha!” Túc thân vương tiếp tục nói: “Hai tên
này không có kỷ cương, ức hiếp lương dân, nguy hại dân chúng táng tận
thiên lương, thân là thần mà bất trung với vua, thân là quan mà không
thương con dân, ức hiếp lương thương vơ vét của cải vô độ vọng tưởng
chiêu binh mãi mã tư tàng hỏa thương, châm lại hỏa chiến đưa dân chúng
thiên hạ vào cảnh lầm than! Tội ngập trời này đáng tru di cửu tộc! Cách
chức quan, thu hồi quân lệnh, tịch thu toàn bộ điền sản, gia đinh đày đi biên cương sung quân, nữ quyến đày đi Lĩnh Nam đất cằn sỏi đá, cả đời
không được về kinh, trái lệnh xử trảm!”
Đến tận đây, tất cả đều đã định thành
kết cục, mấy ngàn cấm quân một lần nữa bố trí đưa về dưới trướng Tuấn
Lạc, trực tiếp cống hiến cho Hoàng Thượng, từ nay về sau chỉ nghe dụ
lệnh của Hoàng Thượng mà không biết những thứ khác, hỏa thương cũng sung vào đội cấm vệ, nhất cử lưỡng tiện.
Mọi người đều bị phán quyết làm cho sửng sốt, bọn lính thật lâu vẫn chưa động.
“Người đâu! Còn không dẫn hai tên loạn
thần tặc tử này đi?” Túc thân vương hét lớn một tiếng, bọn lính nhanh
chân chen chúc đi lên áp giải Vi Di cùng Tô Nghi xuống.
Lúc này Tô Nghi, Vi Di mở to mắt biết
đã không còn đường về, Tô Nghi ngay cả oan cũng kêu không được, còn Vi
Di đã lâm vào trạng thái thất thần. “Không thể, sẽ không, ha ha…… Tru di cửu tộc…… Hoàng Thượng coi trọng Vi gia ta như vậy, không có khả năng…… Vương gia, ngươi đang nói đùa sao? Ta muốn gặp Thái Hậu, ta muốn gặp
Lũng quốc công! Đám người kia, các ngươi là một đám chó săn, buông” Hắn
sống chết giãy dụa, nhưng lại bị người gắt gao kiềm giữ không thể động
đậy.
Vi Di trừng lớn mắt, tru di cửu tộc……
Ha ha, cao tổ, ông cố, tổ phụ, phụ thân, bản thân, tử tôn, tằng tôn,
huyền tôn…… Ông trời muốn diệt Vi gia hắn a! Không có khả năng ! Mười
mấy năm qua không có Vi gia thì nào có Lũng gia hôm nay! Hắn lớn tiếng
kêu gào: “Buông, lớn nhất thiên hạ ngày nay là Thái Hậu và Lũng quốc
công, ta là người Lũng gia, ngươi dám động ta? Aha……”
Lời của Nam Cung Hiên Dật lại vô tình
hủy diệt hy vọng cuối cùng của hắn. “Lũng gia? Hiện nay ngươi nhìn thấy
người Lũng gia sao? Ngươi là loạn thần tặc tử, người người đều tránh
xa!”
Vi Di vừa nghe, trong khoảnh khắc ngừng giãy dụa, điên cuồng cười mà cũng cười không nổi, người Lũng gia đâu?
Vi Di lo lắng nhìn xung quanh, tại sao không có nửa bóng dáng Lũng gia?
Tất cả cũng chỉ là vọng tưởng của hắn thôi.
Nam Cung Hiên Dật tiếp tục cười nhạo:
“Khi người Vi gia ngươi đều hóa thành bạch cốt thì cảnh tượng Lũng gia
vẫn như trước! Nếu ngươi sớm biết như thế có làm như lúc trước? Phạm
thượng vọng tưởng soán quyền đoạt vị, chết cũng không có gì đáng tiếc!”
Lời này của Nam Cung Hiên Dật giống như khắc vào lòng hắn, hắn đã sắp điên rồi, lúc này đang hoa chân múa tay
muốn tránh thoát binh lính,“Dựa vào cái gì!! Bản quan không soán quyền
đoạt vị, buông bản quan ra! Nếu nói soán quyền thì còn chưa tới lượt Vi
gia ta, các ngươi đều là người mù! Đều là người mù!” Hắn đột nhiên mạnh
mẽ dùng khí thế lớn nhất tránh thoát khỏi giam cầm, vọt tới trước mặt
Tuấn Lạc, phủ phục dưới chân hắn: “Hoàng Thượng, oan uổng a, oan uổng a! Tất cả đều là Lũng quốc công sai bảo! Đúng, tất cả đều là Lũng quốc
công sai bảo! Không liên quan đến tiểu nhân! Xin Hoàng Thượng minh xét!”
Bọn lính sợ hãi nhanh chóng nhào lên trước kéo kẻ điên này lại.
Vi Di điên cuồng la to: “Buông, buông!”
Ánh mắt Tuấn Lạc lạnh lùng đảo qua mọi người, ngữ khí lạnh như băng: “Để cho hắn nói”
Vi Di đột nhiên cảm thấy sự tình có
chuyển biến, tru di cửu tộc! Cho dù phải chết mọi người cũng phải cùng
chết! “Hoàng Thượng! Thần muốn phản cung! Thần nói đều là thật sự! Tất
cả đều là Lũng quốc công sai bảo, tiểu nhân chỉ làm thay mà thôi, nếu
nói âm mưu soán vị vậy phải là Lũng gia! Bọn họ mới thật sự phạm thượng
táng tận thiên lương! Lũng gia chính là muốn Lũng hiền phi sinh con nối
dòng sau đó ép Hoàng Thượng người thoái vị, để tiểu hoàng tử lên ngôi vị Hoàng Đế, sau đó lại giết chết tiểu hoàng tử, ép bách quan tiến cử Lũng gia hắn lâm triều đại chính! Cuối cùng thay đổi triều đại! Hoàng Thượng minh xét a! Kia mới là chân chính đại nghịch bất đạo a! Lũng gia bọn họ đừng nói là tru di cửu tộc, chính là tru di mười tộc cũng không đủ!”
Tuấn Lạc nghe xong, thần sắc càng thêm
lạnh như băng, một lát sau, Nam Cung Hiên Dật lại không biết từ đâu lấy
ra một tờ khai đến trước mặt Vi Di, cầm trên tay một hộp mực đóng dấu,
trực tiếp nhìn về phía Vi Di: “Vi đại nhân nói là những lời nói thật?
Vậy ký tên đồng ý, nói không chừng Hoàng Thượng còn có thể mở cho một
đường thoát”
Vi Di vừa nghe, con ngươi sáng lên,
điên cuồng giật lấy giấy mực trên tay Nam Cung Hiên Dật, điểm chỉ lên
trên lời khai: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng người nhất định phải tin
tưởng vi thần a!”
“Người đâu, kéo xuống” Nam Cung Hiên Dật thu lời khai, không chút lưu tình xoay người đi.
Vi Di lại lần nữa bị kéo đi xuống, bất quá lần này hắn cũng không từ chối như trước: “Thần nói đều là sự thật…… Thần bị sai bảo”
Phiêu Tuyết ngồi trên ghế, nhìn tất cả
thay đổi từ đầu đến cuối, nhìn bóng dáng Vi Di bị lôi xuống càng lúc
càng xa, chớp mi, tâm hơi động một chút……
Quả là không ngoài sự liệu, sau khi Vi
Di bị kéo xuống, không lâu sau liền truyền đến tiếng kêu thét, là xà
hình, cả trăm con rắn cắn xé, theo tiếng thét chói tai kia có thể nghe
ra có bao nhiêu thống khổ.
Hắn, cuối cùng vẫn không buông tha hắn ta.
Phiêu Tuyết nhìn về phía Tuấn Lạc, bỗng nhiên cảm thấy hắn thật xa thật xa. Toàn thân như bị một tầng sương mù
dày bao phủ, nhìn không rõ……
Từ xưa đến nay có Long ỷ nào mà không
dính máu? Giết cửu tộc…… Liên lụy thêm nhiều nhân mạng như vậy…… Phiêu
Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt đều là máu, từng mảng lớn rơi vào trong
mắt, như hoa đỗ quyên rơi đầy trời, một vạt máu, đau nhói đôi mắt nàng.
Phiêu Tuyết đột nhiên đứng lên, chuỗi
ngọc trên người phát ra những tiếng leng keng thanh thúy, những cây trâm trên đầu vì động tác của nàng mà hơi hơi lay động, y phục phượng hoàng
rực rỡ ở trong Tông Nhân phủ chiếu ra những tia sáng nhè nhẹ.
Phiêu Tuyết bỗng nhiên cảm thấy trong
lòng nặng nề, tất cả mọi thứ nhìn thấy trong mắt đều là một màu đỏ tươi, nàng đứng dậy hướng ra ngoài, áo phượng kéo dài trên đất, trải trên sàn Tông Nhân phủ có vẻ rất trang trọng.
Phiêu Tuyết từng bước đi ra ngoài, chỉ
cảm thấy y phục phượng hoàng rực rỡ tượng trưng cho thân phận địa vị này ép nàng tới mức không đứng thẳng nổi.
Y phục này quả thật rất xinh đẹp, nhưng quá nặng.
Tựa như giang sơn, vô hạn xinh đẹp nhưng cũng liên lụy rất nhiều, lây dính rất nhiều máu tươi……