Không Lối Thoát - Es Lưu

Chương 4: Chương 4




Thanh Đô, mồng 3 tháng 6 năm 2015.

“Lý Tư Lam, Giám đốc Lưu muốn gặp cậu”, Lý Tư Lam đang tập trung tính toán thì bị giọng nói ôn nhu làm giật mình.

Trẻ tuổi, vẻ ngoài khôi ngô, lịch thiệp, Đàm Phương Hào chính là Trưởng phòng kế toán của ngân hàng AC Bank và cũng là sếp của cậu.

“Ư... Sếp bảo gì ạ?”, cậu thật sự quá tập trung nên căn bản không nghe thấy Đàm Phương Hào vừa nói gì.

“Tôi nói là Giám đốc Lưu muốn gặp cậu!”, hắn vừa nhấn mạnh vừa chậm rãi thuật lại.

“A, Giám đốc Lưu cho gọi tôi là có vấn đề gì a?”, Lý Tư Lam thật sự đang đau đầu vì các khoản thu chi tài chính quý này... Hỏng rồi, hỏng rồi, sáng nay đi làm suýt bị xe tông, bây giờ thì lại là cấp trên cho gọi... A, không phải là Giám đốc Lưu đã phát hiện ra sai sót của mình rồi chứ? Ôi, hôm nay đúng thật đen đủi!

“Cậu có hay không cần tôi đi hỏi lại Giám đốc Lưu?”, nhìn Lý Tư Lam đang có chút biểu tình lo lắng, Đàm Phương Hào không khỏi muốn cười.

“A, không, không cần. Tôi đi ngay đây ạ!”, Lý Tư Lam khua tay, trấn tỉnh, rời khỏi bàn làm việc, để lại phía sau một người cũng đang có chút biểu tình không vui.

...

“Giám đốc Lưu, là tôi Lý Tư Lam!”, cậu vừa gõ cửa vừa nho nhã lên tiếng.

“Cậu vào đi!”, Giám đốc Lưu là một người khá thận trọng trong công việc. Chắc rồi! Người được ngồi vào chiếc ghế Giám đốc này chắc chắn không thể qua loa.

AC Bank là một ngân hàng tư nhân rất có tiếng ở Thanh Đô, nói không quá các nhân vật lớn đều tin tưởng gửi tiền ở đây, kể cả các công ty lớn nhỏ cũng đều chọn AC Bank để gửi tiền hoặc vay vốn kinh doanh. Hơn nữa, AC Bank còn thuộc Tập đoàn kinh tế Ứng Thiên, một trong những Tập đoàn có tầm ảnh hưởng lớn nhất cả nước. Một khi được làm việc dưới trướng Tập đoàn này, nguy cơ thất nghiệp chính là 0%. Vì vậy, để trở thành một nhân viên kế toán nhỏ nhoi của AC Bank, Lý Tư Lam cũng đã phải chiến đấu đến trầy da tróc vẩy. Đương nhiên, ở AC Bank chỉ cần năng lực làm việc chứ không cần đến mối quan hệ và điều đó đã luôn khiến cậu lấy làm tự hào.

“Cậu ngồi đi. Hôm nay tôi gọi cậu đến chính là muốn chuyển cậu sang bộ phận tư vấn viên. Cậu sẽ trực tiếp tư vấn cũng như thanh lý yêu cầu của khách hàng!”, Lưu Khải ôn tồn nói.

Xong rồi, xong rồi, vậy là Giám đốc Lưu đã phát hiện ra sai sót của mình!!

Lý Tư Lam lòng đầy cảm thán, ngay lập tức giải thích với cấp trên.

“Thưa Giám đốc Lưu... tôi... tôi biết... danh sách thu chi quý này có chút sai sót... nhưng tôi sẽ sửa chữa... Xin ngài...”, cậu ngập ngừng nói nhưng chưa nói xong thì đã bị Lưu Khải cướp lời.

“A ha, vậy thì tôi càng thấy quyết định này là rất chính xác”, Lưu Khải tựa hồ gật đầu, điểm ý hài lòng.

“Ô... chuyên môn của tôi là kế toán, bây giờ trực tiếp tư vấn khách hàng thì có chút... không hợp lý...”, biểu tình lo lắng, tuy cậu chỉ mới vào làm hơn một năm, nhưng sai phạm có thể nói là không có... Chỉ là lần này có chút thiếu sót đã bị chỉnh nghiêm như vậy, quả thật quá sức tưởng tượng.

“Nhưng như vậy còn tốt hơn là thất nghiệp... nhỉ?”, Lưu Khải vẻ mặt không đổi, nhìn thẳng Lý Tư Lam mà đáp.

Đây là đe dọa chứ còn gì nữa? Chỉ là sai vài con số, có hay không cần chỉnh gắt như vậy? T.T

“Ách. Được! Được!... Mặc dù chuyên môn của tôi là kế toán nhưng tôi cũng đã được đào tạo qua giao tiếp khách hàng. Thật không vấn đề. Không vấn đề!”, chỉ vừa nghe đến hai chữ “Thất nghiệp” thì bao nhiêu giảo hoạt, mồm mép cậu tuông ra hết. Cậu bây giờ chính là không thể rời khỏi AC Bank.

“Right! Bây giờ cậu nhanh chóng thu dọn, ngày mai bắt đầu... Cậu có thể về!”, Lưu Khải sau khi triệt để vần đề, liền hướng mắt vào laptop tiếp tục công việc, chẳng buồn nhìn vẻ mặt nhăn nhó khó coi của Lý Tư Lam.

“... Vâng! Tôi xin phép cáo lui!”, Lý Tư Lam cúi đầu rời đi, bước chân nhẹ nhàng tỉ lệ nghịch với tâm trạng lúc này.

...

“CÁI GÌ? Cậu bị chuyển bộ phận á? Thật điên rồ. Cậu rõ ràng là có thực lực”, Tào Quang là đồng nghiệp thân thiết nhất của Lý Tư Lam, y vừa nghe Lý Tư Lam nói xong liền không tin được mà lớn giọng.

“Hầy, tôi cũng không ngờ mình lại bị chỉnh đến như vậy...”, Lý Tư Lam chỉ còn biết lắc đầu thở ra, tự mình oán trách.

Tào Quang im lặng một lúc rồi đánh sang chuyện khác, đưa tay vỗ vỗ vai Lý Tư Lam an ủi: “Hm... Thôi... Chuyển cũng chuyển rồi, cậu đừng nghĩ nhiều. Tối nay tôi cùng cậu đi uống rượu!“.

“Hảo. Tối nay uống rượu!”, cậu cũng không muốn nghĩ ngợi đến nữa, dù gì chuyển bộ phận cũng còn khá hơn là bị sa thải. Đã thế cậu đành lấy lại tâm trạng vui vẻ, đồng ý với Tào Quang.

Cả hai vô tư trò chuyện với nhau nhưng nào có biết ở phía sau cũng có một người đang chú tâm lắng nghe cuộc đối thoại vừa rồi. Vâng, đó không ai khác mà chính là Đàm Phương Hào, hắn dãn thính nghe được Lý Tư Lam phải chuyển bộ phận cũng lấy làm không vui, nhưng trong thâm sâu suy đoán hắn biết được việc cậu chuyển sang làm tư vấn viên không phải việc đơn thuần.

Hắn vốn dĩ có tâm ý với cậu từ lâu, nay lại xảy ra sự việc này, thật khiến hắn có chút rối ren. Ngày thường đã cố gắng tạo cho Lý Tư Lam cảm giác hắn ôn nhu, lịch thiệp, vậy mà hiện tại chưa tiến gần đến cậu được bước nào thì giờ lại càng xa. Hắn cơ hồ nhận ra, tối nay chính là một cơ hội để bày tỏ.

“Này Tào Quang, tối nay rảnh hay không đi uống rượu cùng tôi?”, hắn giả vờ như không nghe thấy gì, vô tư mời Tào Quang một tiếng.

Nghe thấy Trưởng phòng lần đầu tiên mời mọc, Tào Quang liền đứng dậy chỉnh chỉnh quần áo, lắp láp đáp: “Vâng... Trưởng phòng... Tôi lúc nào cũng rảnh... nhưng trùng hợp tối nay tôi và Lý Tư Lam...”, y chưa nói hết câu thì đã bị Đàm Phương Hào cắt lời.

“Ân, quả thật trùng hợp. Thế này đi, tối nay tôi mời hai cậu. Hôm nay thật có tâm trạng a!”, hắn không để cho Tào Quang hay Lý Tư Lam từ chối, liền tự mình quyết định.

Trưởng phòng đã có nhã ý thì Lý Tư Lam và Tào Quang cũng không có cách nào từ chối. Huống hồ, Đàm Phương Hào lại là sếp, không phải lúc nào cũng có dịp cùng sếp ở chung một chỗ, về khoản này cũng có thể lấy làm vinh hạnh.

...

8h30 tối như đã hẹn, Đàm Phương Hào lái xe cùng Lý Tư Lam và Tào Quang dừng trước Marquee Club. Vừa bước xuống xe, cậu và Tào Quang đã mắt chữ A mồm chữ O nhìn nhau.

Trước mặt họ là một cổng chào được làm bằng đá thạch anh trắng trong suốt vô cùng tráng lệ, hai bên là hai tượng kỳ lân khổng lồ được mạ vàng, quả không hổ danh là Marquee Club.

Cậu và Tào Quang ớn lạnh “Ực” một cái. Thật quá sức tưởng tượng. Marquee là một trong những club được giới thượng lưu thường hay lui tới. Nếu chỉ là giàu có thì cũng khó để vào, bởi vì nơi này chỉ đón tiếp hội viên. Cách thức để trở thành hội viên của Marquee cũng không hề đơn giản... nói là không đơn giản thì cũng không đúng a, bởi vì để trở thành hội viên của Marquee đơn giản chỉ cần có ít nhất 3 triệu đô la mỹ trong khối tài sản cá nhân và mỗi khi bước vào trong bạn sẽ tình nguyện bị trừ 5% trong khối tài sản đó. Khá đơn giản! (Ờ đơn giản quá ha)

“Đừng ngây người nữa. Vào thôi!”, nhìn thấy hai con nai vàng đang ngơ ngác, Đàm Phương Hào không khỏi bật cười, liền vỗ vỗ lên vai hai người.

“A... Trưởng phòng... Chúng ta thật sự sẽ vào đây uống rượu?”, Lý Tư Lam trấn tĩnh lại, gãi gãi đầu.

“Đúng a. Hôm nay tôi mời. Tiện thể tôi cũng đang có chuyện quan trọng muốn nhờ cậu giúp”, hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu, cười cười với cậu.

“Ha, Trưởng phòng cần tôi giúp chuyện gì cứ nói, nếu trong khả năng thì tôi rất sẵn sàng... Không cần phải...”, cậu định nói là không cần khách sáo phải đến nơi này, thì Đàm Phương Hào đã cắt lời, vội vàng đẩy cậu và Tào Quang vào trong.

“Ra khỏi công ty thì không cần gọi tôi là Trưởng phòng, gọi Phương Hào là được rồi. Chúng ta vào thôi, đừng làm mất thời gian nữa”, hai người định từ chối thì đã bị đẩy vào trong rồi... Ha, đâm lao thì phải theo lao, lần này coi như nợ Đàm Phương Hào một ân tình.

“WOW” là những gì mà cậu và Tào Quang có thể thốt lên vào lúc này. Bên trong Marquee còn lộng lẫy hơn bên ngoài gấp tỷ lần, không gian hoàn toàn làm bằng thạch anh trắng, phía trên là những quả châu xoay đầy màu sắc kết hợp vô số đèn pha trong club, tạo nên hiệu ứng ánh sáng cực kỳ ấn tượng. Bên phải được lắp kính để khách chơi có thể nhìn ra toàn thành phố Thanh Đô. Đây quả đúng là thiên đường của những tay chơi.

“NÀO, NGỒI Ở ĐÂY. HÔM NAY CHÚNG TA KHÔNG SAY KHÔNG VỀ”, Đàm Phương Hào lớn giọng nói để lấn áp tiếng nhạc dance trong club.

“A, KHÔNG SAY KHÔNG VỀ A!”, Tào Quang nhanh chóng hưởng ứng, khe khẽ lắc lư theo điệu nhạc.

Lý Tư Lam cơ hồ bị tiếng nhạc làm cho đau cả đầu óc. Cậu tuy thi thoảng có đến club uống rượu, nhưng ở đây quả thật có chút khác, âm thanh vang vọng, ảo diệu hơn một chút, thật khiến người ta có chút cảm giác lâng lâng.

Không lâu sau đó...

“Tư Lam, cậu say rồi à?”, Đào Phương Hào vòng tay qua eo, kề sát vào tai cậu thỏ thẻ.

Tửu lượng Lý Tư Lam quả thật không tốt lắm, vừa uống vài ly đã ngã say, sau khi bị Đào Phương Hào kề sát, cậu lập tức cảm thấy rợn gai ốc: “Không... Ư... Trưởng phòng... Tôi chưa... Ư... say a...”, cậu xua xua tay, đẩy hắn ra. (Vừa nấc cụt vừa nói)

“Gọi tôi là Phương Hào. Cậu say rồi, tôi đưa cậu đi nghỉ ngơi”, bị Lý Tư Lam đẩy ra, hắn liền kéo cậu lại vào lòng. Nhìn sang thấy Tào Quang còn đang đắm chìm theo tiếng nhạc, hắn liền ra hiệu cho bồi nữ đến tiếp rượu. Marquee là một nơi không chỉ có xa hoa mà còn rất chuyên nghiệp, luôn hiểu ý muốn của khách chơi, đặc biệt là không bao giờ xen vào việc riêng của khách.

“Ư... Uống tiếp đi... Trưởng... phòng... chúng ta... đi đâu a? Tào Quang...?”, cơ hồ bị Đàm Phương Hào dìu đi, cậu quay qua quay lại tìm Tào Quang... Hôm nay uống rượu gì mà lại chóng say như vậy chứ? Hai mắt cậu hơi híp lại, xung quanh tiếng nhạc bập bùng làm cậu choáng váng.

“Gọi tôi là Phương Hào... Bé cưng, em thật hư!”, hắn thổi vào tai cậu một cách nhẹ nhàng nhất, ôn nhu nhất. Bởi tiếng nhạc quá lớn cộng với cơn say nên cậu mơ hồ không nghe rõ Đàm Phương Hào nói gì với mình.

Nhưng nghe hay không nghe thì lúc này dục vọng của Đàm Phương Hào đối với cậu đã tràn lên tận cổ rồi. Cảm giác được chạm vào người cậu, khiến hắn cảm thấy lâng lâng. Cơ thể mà hắn hằng đêm nghĩ đến bây giờ đã nằm trong lòng hắn. Đêm nay sẽ là một đêm mà hắn không thể nào quên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.