Bây giờ cậu mới hiểu được, dìm một người đến chết đi sống lại trong bể dục cũng là một thể loại trừng phạt. Một lần bị ép nuốt xuân dược, một lần bị lừa ngửi xuân dược, lần này rõ là hắn muốn làm hư cậu a!
“Aaaa... Nơi đó...”, Lý Tư Lam liên tục lắc đầu khi bàn tay dâm ô của hắn đang vẽ vòng trước cửa huyệt.
Chỉ tiếc là lúc này, mọi lời nói của cậu chính là được hắn quy chung vào một từ: Câu dẫn.
“Em đúng là dâm đãng!”, ngón tay hắn thô bạo đâm thẳng vào mật huyệt, cậu ưỡn người cực độ, từ trong cổ họng “Ân” lên một tiếng, hai tay cào mạnh vào lưng hắn hiện lên từng tơ máu.
Địa phương vốn dĩ đã bị sưng tấy, đau rát bởi lần sát nhập đến long trời lở đất trên giường, giờ lại đột ngột bị xuyên xỏ lần nữa khiến cậu như muốn ngừng thở, nước mắt trực trào.
Nhưng đau đớn bao nhiêu, thì khoái cảm cũng dâng lên bấy nhiêu. Bị kích thích quá độ, nơi u huyệt sưng đỏ của cậu liên tục co giật, mút chặt ngón tay của hắn, cơ hồ muốn thứ gì đó hỗn trướng lắp đầy.
Hắn để yên tư thế ái muội như vậy, mặt đối mặt nhìn cậu, ôn nhu hỏi: “Bảo bối, em muốn thế nào?”
Thần trí cậu lúc này đã lơ lửng trên chín tầng mây, ý chí hoàn toàn bị lửa dục thiêu rụi đến tro cũng bay biệt: “Muốn... Tôi muốn...Ưm... Chỗ đó... Rất khó... chịu...“.
“Là chỗ này? Hay chỗ này?”, hắn vờ như không hiểu cậu đang nói đến chỗ nào. Một tay hắn đang ở trong nội bích mềm mại co nhẹ một cái làm cậu giật nảy người, hậu đình càng ngứa ngáy, khó chịu hơn, cậu khẽ vặn người. Một tay vuốt ve phân thân của cậu đang nổi gân xanh tím, trướng to đến đau, nơi khe nhỏ còn chảy ra vài dòng dâm thủy, hơi ấm từ tay hắn hòa cùng sức nóng tỏa ra từ nam căn sắp bùng nổ của cậu, thật là quá sức chịu đựng.
“Muốn... Chỗ nào... cũng muốn...”, cậu ngây dại trả lời, khiến hắn không khỏi bật cười.
Lý Tư Lam ngoặc cường? Chẳng phải bây giờ đã ngoan ngoãn làm con mèo nhỏ mặc cho hắn đùa giỡn hay sao?
“Bảo bối, nói em muốn tôi!”, hắn biết bây giờ từ tinh thần đến thể chất, cậu đều không có ý tưởng chống đối. Hắn nhồi thêm một ngón tay nữa vào trong nội bích ý muốn thúc giục cậu làm theo lời hắn.
“Ân... Ưmmm... Tôi... muốn... anh!”, môi cậu run run máy móc nói theo. Cố Lăng cơ hồ thỏa mãn với biểu hiện của cậu, hắn khẽ nhắc môi hôn thật sâu lên trán con mèo nhỏ vừa bị rút vuốt này.
“Mau, xin tôi thao em, tôi liền để em thoải mái!”, hắn rõ ràng là muốn hành hạ cậu đến tận tâm can.
Nhưng đầu óc cậu lúc này không còn khả năng phân nghĩa lời nói hạ lưu, vô sỉ gì đó của hắn nữa. Cậu hiện chỉ muốn giải phóng, muốn thoát khỏi cơn mê dục đê tiện này. Ngay bây giờ.
“Thao... Xin anh... thao tôi!”, nghe cậu hừ lên từng tiếng, hắn nhịn không nổi mà man trá cười to. Lý Tư Lam, em có biết khi nào thì người ta mở miệng ra xin không? Đó là khi người ta biết mình đã thua! Ha ha... (Tự kỷ vừa thôi anh =.=)
Hắn sái thoát nhìn cậu, đôi ngươi lóe lên một tia gian xảo: “Bảo bối, tôi lại không biết phải thao em thế nào?”
“Đặt... cái... của anh... vào hậu đình... của tôi...”, những lời dung tục như thế này, hằng ngày vừa nghe đã thấy tởm, cậu chính là không ngờ có một ngày lại do chính miệng mình nói ra. Quả thật nhục nhã. Nhưng giờ không còn quan trọng nữa, cái gì mà thanh tao, cái gì mà sĩ diện, tạm thời vứt hết sang một bên, cậu muốn giải phóng.
Hắn nghe từng chữ dâm tục từ miệng cậu phát ra lại quyến rũ đến chết người như vậy. Lý Tư Lam, em quả thật là độc dược! Trước khi em hạ độc tôi, thì tôi phải hủy diệt em, hủy diệt bằng chính dục vọng chiếm hữu này. Vô luận là thân thể hay linh hồn của em, tôi đều muốn hủy diệt.
“Em con mẹ nó dâm đãng, hôm nay không thao em đến dục tiên dục tử, tôi không phải là Cố Lăng nữa!“.
Hắn rút mấy ngón tay ra khỏi mật huyệt, tơ máu cùng bạch dịch theo đó chảy ra hòa vào làn nước ấm rồi tan biến. Hắn khẩn trương nâng hai chân cậu lên cao, hung hãn tiến vào sâu tận gốc. Nội bích vừa mới trống trải vài giây đã được lắp đầy bởi cự vật to lớn của hắn, cậu giật run người hét lên một tiếng “Aaaaa~“.
Bởi vì tác dụng của xuân dược nên dâm thủy cậu cư nhiên tràn ra đến thừa, nên hắn dễ dàng luật động, ra sức cử động thắt lưng, mạnh mẽ xuyên xỏ hồi lâu, lực tiến công vẫn không giảm, ngược lại mỗi lúc càng mạnh, càng nhanh, cơ hồ khiến cậu vừa đau nhức tột độ vừa khoái lạc tột cùng.
“Bảo bối, tôi chơi em như vậy có thích không?”, giọng hắn khàn khàn vì mị dục nhưng lại rất mê hoặc lòng người, cậu đang trong loại sự tình này cũng không ngoại lệ gì cho cam. (Cuốn theo chiều gió =]]]]]])
“Ân... Thích... Ưmmm... Anh chơi... hảo... thích... Aaa...!”, nói tóm lại là Lý Tư Lam bây giờ đã trở thành một con mèo dâm đãng.
Hắn vươn đầu lưỡi ra, cậu cũng mở miệng mút vào, từ cạn đến sâu, giao triền không dứt. Môi áp môi đến sưng tróc, dưới ngực bị sờ nắn đến tấy đỏ như hạt lựu chín, hạ thân lại không ngưng luật động, trừu sáp không ngừng, mỗi lần đều sáp đến tận cùng ngóc nghách. Tiểu huyệt chật hẹp của cậu càng lúc càng mút chặt lấy ngạo vật của hắn, khiến cả hai một bước xuống địa ngục lại một bước lên thiên đường.
“Mẹ kiếp! Em thế nào lại chật như vậy? Hảo sướng!”, hắn sung mãn vỗ vào mông cậu một cái, vùng da mẫn cảm liền đỏ ửng lên.
Không gian bao trùm hương vị ám muội, tiếng “Ba, ba” mỗi lúc một lớn hòa cùng tiếng nước óc ách, làm không khí càng trở nên dâm loạn.
“Không... Aaaa... Sắp không... chịu nổi... Ưmm... Dừng...”, khoái cảm đưa cậu chìm vào mê loạn, toàn thân co rút cực đại, nơi hậu đình càng siết chặt cự vật của đối phương, làm hắn ta suýt không kiềm được mà bắn ra.
Cậu tựa hồ sắp chịu không nổi, chuẩn bị xuất ra, thì liền “A...” lên một tiếng đau đớn, phân thân đã bị nam nhân nắm lấy đúng lúc cao trào. (Lạy hồn... Làm tưởng ra =]]]]]])
“Em hôm nay chính là phải ra cùng với tôi!”, tuy hơi thở có đôi chút gấp gáp nhưng giọng điệu của hắn vẫn rất điềm nhiên.
“Ưm... Ô... Không muốn... Buông... Haa... Van anh...”, dục vọng khiến mắt cậu ngập trong một màn hơi nước, con ngươi dâm mị nhìn hắn cầu xin được thỏa mãn.
Đối với loại ánh mắt quyến rũ của cậu, hắn đã từng nếm qua, nhưng trong trường hợp này ánh mắt của cậu không những quyến rũ mà lại còn hết sức dâm đãng.
Lý Tư Lam, tôi chịu em!
Quy hàng trước sự cầu xin của cậu, tay hắn không tự nguyện nới lỏng, cự vật căng trướng đang tích trữ tinh thần cao cả của cậu được tự do chỉ chờ ngòi nộ (Vãi cả tinh thần cao cả =.=). Lúc này hắn dùng toàn bộ đạo lực sáp thật sâu vào bên trong, nhằm tìm kiếm điểm khoái cực nhô ra.
“Aaaa... Ô... Aaa... Nơi đó... Ưmmm...”, địa phương tư mật bị đụng chạm, mỗi lần chạm lại đến điểm sâu nhất, cậu uốn lưng rên rỉ, hai tay bấu chặt vào tay hắn.
“Bảo bối, là chỗ này sao?”, hắn ý cười nhìn con mèo nhỏ dưới thân đã mất hết ý thức mà dịu giọng.
“Ân... Ưm... Chết mất... Aa... Chỗ đó...”, cậu cơ hồ bị kích thích cực độ.
“Van tôi cho em bắn!”, hắn trầm giọng ra lệnh.
Cố Lăng hiện đang rất hài lòng với biểu hiện này của cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn một chút, thế giời này không có gì là hắn không thể cho cậu cả.
“Aaa... Van... anh... cho tôi... bắn... Ưmm... Aa...”, cậu hiện đã chìm sâu trong bể dục.
Hắn ôn nhu nhìn cậu, khe khẽ nói: “Như ý em!”, sau đó liền nhắm thẳng vào địa phương nhô ra mà mãnh liệt trừu sáp.
Bên trong nội bích mềm mại, ấm áp, khiến hắn như hít phải thuốc phiện mà cuồng lộng đến tan hoang. Hai người cứ thể quấn chặt lấy nhau, không một kẽ hở.
“Ưmm... Sâu quá... Ô... Sắp bắn... A~~”, khóe mắt hơi ẩm ướt, Lý Tư Lam bị kích thích mạnh mẽ, tính khí liền phun ra một làn chất lỏng trắng sệt, vương vãi lên khuôn ngực lấm tấm mồ hôi của Cố Lăng.
Sau khi được giải phóng, cậu cúi người về phía Cố Lăng, tay chân run rẩy, không có lực.
“Ai cho em nghỉ ngơi? Tôi còn chưa thỏa mãn”, Cố Lăng thấy cậu xụi lơ dựa vào hắn, liền vòng tay cậu vào cổ mình, bế cậu lên bước ra khỏi phòng tắm, cự vật tạm thời rút ra khỏi u huyệt khiến cậu bất giác rùng mình.
Hắn không ôn không nhu đặt cậu lên giường lớn, căn phòng lúc này đã sạch sẽ như cho từng có chuyện gì xảy ra, chắc hẳn lúc bọn họ hoan hỉ trong phòng tắm, bên ngoài đã có nữ hầu khéo léo lên lau dọn gọn gàng.
Nghĩ đến đó, cậu chợt nhớ đến Hắc Tử, nó chính là chú chó mà hắn cực kỳ yêu thích, nhưng lần này lại vì cậu mà không lưu tâm một phát bắn chết nó. Có phải bây giờ cậu nên nói cái gì đó dễ nghe không a?
“Em đang nghĩ đến Hắc Tử?”, hắn lạnh lùng hỏi cậu.
“Tôi... Ư... Hắc Tử thật đáng thương!”, cậu ngại ngần chẳng biết nói thế nào cho cam. Nguyên lai chẳng phải là do tên khốn Cố Lăng gây ra sao?
“Chính là em đã câu dẫn nó!”, mặt hắn không biểu tình nhìn cậu.
Lời hắn nói tuy không nặng không nhẹ, nhưng chung quy chính là sự sỉ nhục.
“Đừng nghĩ ai cũng biến thái như anh!”, cậu tức tối bật dậy, gầm gừ.
Vương bát đản, còn định nói lời gì đó tốt đẹp an ủi hắn một chút, đúng là đến con chó cũng không bằng mà!
Hắn nhíu mày: “Vẫn còn sức lực? Xem ra tôi chưa phục vụ em chu toàn”, nói xong hắn liền lật sấp người cậu lại, hai tay bị nắm chặt trên đỉnh đầu, trùng khớp với chổ dây trói làm bị thương nên càng đau đớn hơn.
Một đợt tấn công mới lại bắt đầu...
Cố Lăng áp người cậu xuống giường mềm, hạ thân nâng lên lộ rõ mồn một làn da mềm mịn, trắng nõn, còn in dấu đỏ đỏ khi nãy hắn đánh. Hai cánh mông dang ra hai phía để lộ cúc huyệt ở giữa sưng tấy. Hắn vươn lưỡi ra liếm một cái, cậu rùng mình kêu lên: “Ân~~”
“AA~ aaaa~... “, tiếng hét lớn chói tai dần biến thành tiếng rên nhỏ nhẹ... Vật phía sau đột nhiên mạnh mẽ đẩy vào tận gốc, tiểu huyệt lần nữa mút chặt co rút, khiến hắn thở gấp hừ một tiếng.
“Đừng... Đừng di chuyển... Ưm...”, cơ hồ cơ thể cậu đau đớn như bị cắt làm đôi. Lời nói của cậu tựa hư vô. Không hề có sự báo trước, hắn rút cự vật ra rồi một lần nữa cắm vào thật sâu, thành nội bích bị ma sát đau thắt đến ngọt ngào.
Hắn nắm lấy tóc cậu giật ngược về sau, gằn giọng nói: “Nhớ kỹ tôi là người đàn ông của em. Dưới thân tôi không được nhắc đến ai khác... kể cả chó!“.
Cảm giác đau nhức truyền đến tận não, cậu choáng váng nghe từng câu chữ của hắn mà không khỏi ớn lạnh... Cố Lăng hắn căn bản điên rồi!
Mặc kệ cơ thể đau nhức của cậu, Cố Lăng cả người một tầng mồ hôi điên cuồng tiết dục, mãnh liệt đâm vào tận ngọn rồi rút ra, sau đó lại thô bạo sáp vào, lực ngày một tăng.
Trái ngược với hắn, Lý Tư Lam lại vô cùng thống khổ, thắt lưng đau rã rời, hai chân vô lực sắp ngã xuống lại bị hắn ghì chặt mà luật động nơi mật huyệt. Toàn thân cậu chi chít vết hôn ngân từ hắn, những vết cắn lớn nhỏ ứ cả máu đầy đặn ở xương quai xanh.
Tiếng rên rỉ vì đau đớn đan xen tư vị nhục dục, khiến cậu không còn sức chống cự cả tâm lẫn thân. Một lần nữa để mặc cho Cố Lăng điên cuồng trừu sáp.
“Hừ~”, cự vật to lớn của hắn lần cuối sáp vào nơi sâu nhất mà xuất ra, Lý Tư Lam cắn răng chịu đựng nỗi nhục nhã thường trực.
Sắc mặt trắng bệch, hai chân vô lực buông xuôi, cậu giương mắt oán hận nhìn hắn, nhìn dục vọng của hắn rút ra cùng theo đó cũng tuôn ra vài dòng bạch dịch trộn lẫn chút máu đỏ nhàn nhạt, đọng lại ở cửa huyệt đã sưng tấy, đỏ ngầu.
Cố Lăng, anh con mẹ nó là một tên thần kinh. Cố Tổng thông minh, sáng suốt hơn người cái gì? Lão đại lạnh lùng, lãnh khốc cái gì? Tôi phi... Anh chỉ là con thú đội lốt người... Tôi vạn lần bất phục... Cố Lăng... chết đi...
Lừa đảo, giam cầm, dụ hoặc, cường bạo,... đó chính là hoàn cảnh của Lý Tư Lam trong hai năm nay.
Nếu có thể chết thì tốt quá... Chỉ là bây giờ chuyện sinh tử của cậu, à không, chuyện sinh tử của toàn Thanh Đô đều nằm trong tay Cố Lăng. Hắn là thần!
Bao nhiêu căm phẫn, chửi rủa chỉ có thể thực hiện trong tâm. Bởi vì với cậu bây giờ, ngay cả thở cũng là một vấn đề...
Thân thể đau nhức tột độ, cậu cơ hồ ngất đi. Trong tiềm thức mơ ảo, có người nhẹ nhàng đặt cậu vào làn nước ấm áp, cọ rửa nơi hạ thân dơ bẩn...
Cố Lăng, anh đừng hòng dụ hoặc được tôi. Đời này gặp phải anh đúng là như đạp phải phân bò, chỉ là bây giờ tôi rất mệt, rất muồn nghỉ ngơi, đợi khi tôi khoẻ khoắn lại cùng anh chơi nốt trò chơi chó má này!