Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 136: Chương 136: Đơn ly hôn?




**********

“Tớ không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi... cô giơ tay tóm chặt vạt áo của Kỷ Trình Tân, “Trình Tân, đỡ tớ dậy.” “Ừ” Kỷ Trình Tân nhanh chóng đỡ Diệp Vãn Ninh.

Diệp Vãn Ninh ngẩng mắt nhìn mẹ đang đứng ở bậc cầu thang, bà ta lại nhẫn tâm đến mức không tiếc đẩy cô xuống lầu... “Trình Tân, nhờ cậu giúp tớ một việc, có thể tìm người đưa bố tớ rời khỏi đây rồi thu xếp chỗ ở giúp tớ được không?” “Đương nhiên là được, chỉ cần cậu nói một tiếng thôi.”

Lâm Vận Cầm sửng sốt, nếu như bà ta không nhìn lầm, thì người đang đỡ con gái bà ta chính là Kỷ Trình Tân! Người thừa kế thứ hai của tập đoàn Kỷ Thị! “Cám ơn cậu.” Diệp Vãn Ninh biết bản thân đã làm phiền Kỷ Trình Tân rất nhiều, nhưng bây giờ cũng chỉ có cậu ấy mới có thể giúp cô “Cậu thực sự không sao chứ? Tớ đưa cậu đi bệnh viện” Kỷ Trình Tân khăng khăng.

Diệp Vãn Ninh rất không yên tâm, “Nhưng bố tớ... “Tớ sẽ cử người đến liền, bọn họ không có quyền không cho cậu đưa bố đi, tớ sẽ thu xếp ổn thỏa hết, cậu không cần lo gì cả, đi cùng tớ đến bệnh viện trước! Kỷ Trình Tân vừa gọi điện thoại vừa kéo Diệp Vấn Ninh rời khỏi biệt thự ở đây đúng là quá đáng sợ, phần lớn những lời có và mẹ cô nói chuyện với nhau vừa nãy, anh đều đã nghe thấy hết! Thì ra từ đầu đến cuối cô mới là người bị lợi dụng! Là mẹ cô tỉnh kế cô và Lục Thừa Tiêu phát sinh quan hệ. Đến cả bố cô cũng là bị mẹ cô... Người đàn bà đó quả đúng là mẹ ruột mà còn đáng sợ hơn những bà mẹ kế độc ác! “Trình Tân, tớ không sao.” Diệp Vãn Ninh nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu ấy, tốc độ lái xe của cậu quá nhanh, “Cậu lái nhanh quá... Trình Tân, chú ý an toàn!”

Kỷ Trình Tân hạ tốc độ xe, vẫn rất lo lắng về vết thương hai bên thái dương của cô, “Vậy cũng phải nhanh chóng khử trùng đắp thuốc chứ!”

Diệp Vãn Ninh không từ chối ý tốt của cậu ấy, cô biết cậu ấy là đang quan tâm đến mình... bây giờ người còn quan tâm đến cô, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhân lúc Kỷ Trình Tân xử lý việc, Diệp Vãn Ninh lấy điện thoại ra gọi vào số của Hạ Nghi Tâm. “Vấn Ninh, cuối cùng cậu cũng gọi cho tớ rồi! Tớ sắp gọi cho cậu gần trăm cuộc rồi đó!” Mấy ngày này, mỗi ngày Hạ Nghi Tâm đều gọi điện thoại cho bạn thân, nhưng điện thoại của cô ấy luôn ở trong tình trạng tắt nguồn, cô tính đến thử nhà họ Lục hỏi thăm, nhưng căn bản không hỏi được gì, Kỷ Trình Hạo nói cho cô biết địa chỉ bệnh viện Diệp Vấn Ninh đang nằm viện, nhưng cô ấy đã chuyển viện từ sớm, phía bệnh viện cũng không tiết lộ thông tin chuyển viện của bệnh nhân, cô nóng ruột như đụng phải ồ kiến lửa “Xin lỗi, Nghi Tâm... bây giờ tớ mới trả lời điện thoại của cậu.” Cô nhìn thấy tin nhắn quan tâm của bạn thân, còn có tin nhắn thoại... cô áy náy lên tiếng: “Thực sự rất xin lỗi cậu.” “Bây giờ cậu sao rồi? Còn ở bệnh viện không? Tớ đã nghe kể hết mọi việc rồi!” Hạ Nghi Tâm rất lo cho bạn. Tập đoàn Diệp Thị xảy ra chuyện như vậy, chính là đả kích đối với Văn Ninh, nhưng đả kích lớn nhất đối với cô chính là đứa bé! Đến ngay người làm bạn thân là cô cũng không hiểu rõ đúng sai ngoắt nghoéo trong chuyện này! Nhưng tất cả đều không quan trọng, bây giờ điều cô lo lắng hơn là tình hình sức khỏe và tình trạng tâm lý của bạn thân! “Bây giờ tớ đang ở bệnh viện, có điều tớ không có gì nghiêm trọng đâu, Nghi Tâm, cậu đừng lo cho tớ, tớ không sao, đợi mấy ngày nữa tháo chỉ xong tớ sẽ làm thủ tục xuất viện” Hạ Nghi Tâm ở đầu dây bên kia lập tức thở phào một hơi, “Không sao thì tốt... chỉ cần cậu không sao, những chuyện khác không quan trọng!”

Diệp Vãn Ninh biết sự quan tâm và săn sóc của bạn thân dành cho mình, cô rất cảm kích... cô có người bạn chu đáo, chịu hết lòng vì mình! “Nghi Tâm, tớ có việc muốn nhờ cậu giúp.” Diệp Vấn

Ninh cắn chặt môi dưới, lên tiếng nói. “Làm ơn đi... Văn Ninh, đừng dùng từ 'nhờ có được không? Giữa chúng ta còn khách sáo như thế làm gì, nói đi, có chuyện gì!”

Diệp Vãn Ninh mở miệng lần nữa: “Tớ cần luật sư, giúp tớ soạn thảo một bản đơn ly hôn”

Đây là chuyện mà cô đã quyết định vào ngày hôm qua. “Đơn... ly hôn?” Có thể nghe ra Hạ Nghi Tâm kinh ngạc biết bao về quyết định này của Diệp Văn Ninh, bây giờ cô vẫn chưa định thần lại được.

Qua hồi lâu, Hạ Nghi Tâm lại lên tiếng, trong lời nói vẫn tràn đầy kinh hãi: “Vãn Ninh, cậu thực sự muốn ly hôn à? Cậu thực sự quyết định rồi à?” “Ừ, tớ quyết rồi.” Giọng điệu cô vô cùng kiên định, nhưng tìm lại đau đớn khiến cô không kìm được mà nhíu chặt ấn đường.

Cô muốn rời khỏi nơi này, mang theo con của anh rời khỏi đây!

Hạ Nghi Tâm tôn trọng quyết định của Diệp Văn Ninh, đồng thời dốc hết sức lực giúp đỡ cô ấy! Cô biết... bây giờ Diệp Văn Ninh đơn độc không còn ai giúp đỡ! Chỉ có mấy người bọn họ là có thể tin tưởng được! “Được, tớ đi liên hệ luật sự. Làm theo tớ nói thì nên bắt bí người đàn ông đó một khoản tiền!” “Nghi Tâm... tớ không cần gì cả, chỉ cần tự do. Cô không quan tâm đến tiền của anh, ban đầu không quan tâm, bây giờ không, sau này... cũng sẽ không cần! “Tớ hiểu rồi, Vãn Ninh, cậu yên tâm đi, ngày mai tớ sẽ gọi lại cho cậu.”

Cúp máy xong, Diệp Vãn Ninh đặt điện thoại về lại tủ đầu giường bên cạnh, nhìn Kỷ Trình Tân đã xử lý xong mọi việc vừa đi vào phòng bệnh, khẽ mỉm cười gật đầu với anh. “Cám ơn cậu, tớ biết lần này phải dùng đến nhiều nhân lực và tiền bạc, về phần nhân lực có lẽ tớ không có cách nào trả lại cậu, nhưng về tiền bạc... tớ nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu.” “Không cần gấp gáp thế.” Kỷ Trình Tân đồng thời mỉm cười lại với cô, thích một người có lẽ là loại cảm giác này nhí!

Bỗng nhiên, Kỷ Trình Tân nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt rõ ràng là hơi sầm xuống, anh xoay người nhìn Diệp Vãn Ninh, cố hết khả năng giương lên nụ cười, gạt bỏ hết màn hơi mù trên khuôn mặt tuấn tú của mình. “Vấn Ninh, cậu nghỉ ngơi trước đi nhé, tập đoàn đột nhiên có việc cần tớ đi xử lý, tối nay tớ lại đến thăm cậu “Ừ, cậu lái xe cẩn thận nhé! Cám ơn cậu!” “Cám ơn cái gì... đều là việc tớ nên làm.” Anh trước giờ chưa từng cam tâm tình nguyện làm nhiều việc như vậy, nhìn thấy nụ cười của cô, cho dù sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng lại đẹp đến khiến anh ngừng hơi thở nhìn chăm chú, qua hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại... “Trình Tân?” Đến khi cô lên tiếng lần nữa, Kỷ Trình Tân mới ý thức được bản thân lại có cảm giác tim đập thình thịch giống như cậu nhóc vắt mũi còn chưa sạch. “Khụ khụ... Anh ngượng ngùng lên tiếng lần nữa: “Vậy tớ đi trước đây, cậu tự mình chú ý sức khỏe nhé, có chuyện gì lập tức nhấn chuông, biết chưa? Y tá mới sẽ đến ngay” “Ừ” Diệp Vãn Ninh cười gật đầu nhẹ, vẫy tay với cậu ấy xong, Kỷ Trình Tân mới yên tâm rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.