Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 135: Chương 135: Không có bức tường nào chắn được gió




**********

“Mày... nói cái gì... “Không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm Chuyện bà và Vương Đống Nhiên câu kết với nhau, không cần tôi nói cho bà nghe nữa chứ?” Diệp Vãn Ninh lần này đúng là triệt để tức giận, khổ nỗi chậm trễ không tìm được chứng cứ gì! Nhưng hôm nay, cô quyết định sẽ cho bà mẹ của cô biết điều mà yên phận hơn!

Lâm Vận Cầm lộ rõ vẻ kinh hãi, đối với lời nói bất ngờ của Diệp Vãn Ninh, bà ta hơi sửng sốt, qua hồi lâu mới mở miệng nói: “Mày đang nói nhăng nói cuội cái gì? Là con gái, mà dám bôi nhọ mẹ như vậy?” “Đã đến lúc này rồi, bà còn cứng miệng? Mỗi một chuyện nhơ bẩn bà và Vương Đống Nhiên làm, tôi đều biết rõ hết! Bà tính kế tôi, lại lừa tôi nói là vì tập đoàn, thực tế thì sao, là vì lợi ích cá nhân của các người! Các người liên kết với nhau làm những chuyện ác độc còn ít hả?” “Mày... mày... “Chắc bà cảm thấy rất tò mò, tại sao tôi lại biết nhiều chuyện như vậy!” Diệp Vãn Ninh cười lạnh mấy tiếng, sau khi cô biết được tất cả, lòng cô nguội lạnh vượt qua cả sự phẫn nộ, không ngờ rằng mẹ ruột của mình là loại người như vậy, không ngờ rằng người quản gia bố cô tin tưởng mười mấy năm cũng là loại người như thế. Diệp Vãn Ninh không biết mình còn có thể tin tưởng ai l “Mày, mày đừng nói những chuyện hoang đường, chuyện gì cũng phải nói có sách mách có chứng!”

Diệp Vãn Ninh nhìn vẻ mặt hoảng loạn của bà ta, lên tiếng tiếp: “Nếu như bà cảm thấy không thẹn với lòng, thì sợ gì bị tôi nói? Không có bức tường nào có thể chắn được gió, bà và Vương Đống Nhiên muốn lừa trên gạt dưới, che dấu không chút sơ hở nào, đúng là rất nực cười!”

Diệp Vãn Ninh không đếm xỉa đến mẹ mình nữa, xoay người đi thẳng lên lầu, đến tận khi đi vào phòng ngủ của bố.

Cô không ngờ rằng bố cô lại bị di dời đến một căn phòng nhỏ như vậy, dưới sự dẫn dắt của thím Ngô, cô mới tìm được căn phòng tối tăm lại nhỏ hẹp này, phòng được nằm trên gác xép, vừa mới bước vào, cô có thể cảm nhận được căn phòng ngột ngạt bao nhiêu... “Thím Ngô, bố cháu bị chuyển đến đây từ lúc nào. “Đã được mấy tháng rồi.”

Diệp Vãn Ninh mím chặt môi, không ngờ rằng vào lúc cô đang mang thai không được thuận tiện, mẹ cô đã làm ra việc này! “Là chủ ý của ai?”

Thím Ngô khẽ lắc đầu, “Bữa tối ngày hôm đó, phu nhân nói, nhưng chắc là ý của ông Vương.

Diệp Vãn Ninh tức giận không thôi, “Thím Ngô, lấy cái vali trước đây cháu hay dùng ra, giúp cháu thu dọn quần áo cho bố”

Thím Ngô có chút kích động, “Cô chủ muốn đưa ông chủ đi à?”

Diệp Văn Ninh gật đầu. “Tốt quá rồi, nhân viên chăm sóc cũng đã bị cho nghỉ mấy ngày rồi, hơn nữa chuyện tái khám của ông chủ cũng bị ngừng rồi. “Cái gì?” Diệp Văn Ninh lại sửng sốt, không ngờ Vương Đống Nhiên và mẹ cô sẽ nhẫn tâm như vậy! “Dừng rồi? Tại sao lại dừng?” Mỗi tháng có đều định kỳ trả tiền cho y tá chăm sóc và bác sỹ đến nhà khám, đang yên lành sao lại dừng? “Đây là ý của phu nhân, nói là không cần phiền phức như thế... hơn nữa tiền cô chủ gửi để mời y tá và bác sỹ đến khảm, cuối cùng đều rơi vào túi của phu nhân... Thím Ngô nhiều lần muốn nói cho Diệp Văn Ninh biết chuyện này, nhưng bà bị phu nhân cảnh cáo không dưới một hai lần, ngay cả công cụ liên lạc cũng không cho phép bà đụng vào! “Cháu biết rồi, thím Ngô, thím thu dọn đồ nhé.” Diệp Văn Ninh một bụng lửa giận, xoay người đi xuống lầu dưới, lại đúng lúc gặp phải Vương Đống Nhiên ở lầu hai, bây giờ ông ta đã không còn vẻ bừng bừng khí thế như trước kia. “Sao cô lại ở đây?” Vương Đống Nhiên sớm đã không gọi cô là “Cô chủ” mà lại huỵch toẹt gọi thẳng tên cô. “Tôi xuất hiện ở nhà mình, quản gia Vương chắc không có quyền hỏi chứ nhỉ?” “Bây giờ, nhà họ Diệp đã đổi chủ rồi, đứa con gái nhà họ Diệp như cô đi vào nhà tôi, chẳng nhẽ không nên chào hỏi?” Vương Đống Nhiên đã nhìn Diệp Vãn Ninh lớn lên, ông ta cũng biết rõ sự thông minh nhanh trí và mồm mép lanh lợi của cô, nhưng có thông minh lanh lợi cỡ nào, thì cuối cùng cũng bị bọn họ tính kế mà thôi! Suy cho cùng gừng càng già càng cay! “Vậy là tôi không đúng, có điều sẽ nhanh thôi, cái nhà này lại đổi chủ lần nữa, mà chủ nhân chính là Lục Thừa Tiêu “Mày!” Nghe thấy lời châm chọc của Diệp Văn Ninh, Vương Đồng Nhiên có chút thẹn qua hỏa giận.

Lâm Vận Cầm đứng ở mép cầu thang hận không thể đi lên vung cho đứa con gái hai cái bạt tai thật mạnh “Sao tao lại có đứa con gái như mày!” Lâm Vận Cầm tức giận hầm hầm đi thẳng lên lầu “Người ngọn thì cũng xinh đẹp, tiếc là không có giá trị lợi dụng gì, còn không bằng để cho tôi chơi đùa?” *

Diệp Văn Ninh không ngờ gã quản gia ẩn giấu hơn mười mấy năm cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật “Quản gia Vương, tôi bây giờ là Lục phu nhân, nếu như ông không muốn kết cục thể thảm, tôi khuyên ông vẫn nên tôn trọng tôi một chút, huống hồ, ông và mẹ tôi lén lút qua lại nhiều năm, ông làm như thế, không sợ bà ta đau lòng à?” Diệp Văn Ninh cười nhạo nhìn mẹ của mình, cô không biết tại sao bà ta lại phản bội bố cô, càng không biết Vương Đống Nhiên đã dùng thủ đoạn gì khiến mẹ cô cam tâm đi theo ông ta! “Hừ!” Vương Đống Nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phòng đọc sách ở lầu trên.

Lâm Vận Cầm không ngờ Vương Đống Nhiên sẽ nói ra những lời đó bà ta vừa sốt ruột vừa đau lòng lại phần nội “Con đĩ điểm mày, không quyến rũ được Lục Thừa

Tiêu, sao nào? Mày muốn quay về lôi kéo Đống Nhiên? Mày đừng mơ tưởng!” Lâm Vận Cầm giơ tay chuẩn bị cho Diệp Văn Ninh một cái bạt tai.

Diệp Văn Ninh nhanh nhẹn tránh cái bạt tại của bà ta, sau đó lên tiếng: “Sao nào? Bà đã giữ được tim Vương Đồng Nhiên chưa? Tôi không có loại sở thích của bà, cái chuyện ngoại tình, chỉ thích hợp với bà, không hợp với tôi! Đừng để lộ ra bộ mặt thật của bà, khiến tôi kinh tởm

Nói xong, Diệp Văn Ninh muốn đi đến trước cửa nhờ Kỷ Trình Tân giúp đỡ.

Nhưng không ngờ... vừa mới đi được vài bước, dưới cơn tức giận Lâm Vận Cầm đã giơ tay đẩy mạnh Diệp Văn Ninh xuống lầu...

Cùng với tiếng vang lớn, Kỷ Trình Tân đứng ở cửa biết đã có chuyện không hay! Anh lập tức xông vào phòng khách, thì nhìn thấy cảnh tượng Diệp Vãn Ninh lăn từ trên cầu thang xuống. “Văn Ninh!” Anh chạy lên phía trước, bế Diệp Văn Ninh lên, nhìn thấy vết thương hai bên thái dương cô, trong lòng rất đau xót! “Shit! Văn Ninh, cậu không sao chứ? Nghiêm trọng không?” Kỷ Trình Tân tức giận không thể kiềm chế nhìn kẻ đầu sỏ đang đứng ở trên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.