Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 122: Chương 122: Không cần anh, tôi... Cũng không cần




**********

Chương 122 KHÔNG CẦN ANH, TÔI... CŨNG KHÔNG CẦN

Anh cúi đầu nhìn cô ngã trên sàn, nhìn bộ dạng thiếu sinh khí vô lực của cô, “Sẽ trôi qua nhanh thôi, tôi cũng xem là có câu trả lời cho học trưởng của cô.

Diệp Vãn Ninh không biết tại sao Cổ Vũ Xuyên lại muốn hại cô, tại sao lại nói những việc hoàn toàn bịa đặt trước mặt Lục Thừa Tiêu, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa. Cô có thể mất đi tôn nghiêm... mất đi niềm kiêu hãnh, nhưng cô không thể mất đi đứa bé... bây giờ... cô đã không còn lại gì.

Mọi thứ, đều là do người đàn ông tàn nhẫn này ban cho!

Diệp Vãn Ninh giơ tay muốn nhặt bình thuốc đang lăn tròn, lúc này cô đang bị cơn hen suyễn giày vò... hai tay cô run rẩy muốn mở bình thuốc, cơn đau từ bụng dưới truyền đến khiến cô suýt thì bất tỉnh nhân sự... cô chỉ cảm nhận được giữa hai chân mình thật nhớp nháp... máu tươi không ngừng chảy ra...

Bỗng nhiên, bàn tay đang mở lọ thuốc khẽ dao động, lọ thuốc lại lăn tròn trên sàn lần nữa. “Thuốc thuốc.” Mặt cô trắng bệch, nhìn thấy nụ cười giễu cợt đều giả của anh, cô kéo lê cơ thể nặng nề chầm chậm dịch chuyển về phía lọ thuốc.

Đúng lúc cô giơ tay sắp chạm được vào, Lục Thừa Tiêu đã nhặt lọ thuốc thủy tinh lên trước. “Thuốc cho tôi... Cô đau đến mức không nói ra hơi. “Cho cô? Đương nhiên là được, cầu xin tôi.” Anh ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt xám xịt của cô, bỏ qua thương xót trong lòng, sau đó nhìn cô chăm chú: “Cô nói xem, không cho cô thuốc, thì cô sẽ thế nào?” Đây chính là kết cục của việc phản bội anh, lừa dối anh gian díu với người đàn ông khác, thậm chí còn mang thai con của hắn ta Phụ lòng anh vừa đang thay đổi cách nhìn về cô, càng phụ lòng anh đã thích cô “Có lẽ... sẽ, chết... Những giọt mồ hôi lớn như hạt ngọc không ngừng lăn dài trên gò má nhợt nhạt cô, cô cảm thấy mình như muốn ngất lịm, cô cưỡng ép bản thân phải gắng gượng lên, “Đưa tôi... thuốc. “Hừ, sẽ chết?” Lục Thừa Tiêu cười lạnh mấy tiếng, cảm thấy cô lời nói rất nực cười, “Muốn uống thuốc, đúng không?” “Thuốc

Lục Thừa Tiêu mở nắp bình thủy tinh, toàn bộ viên thuốc ở trong rơi thẳng trên sàn phát ra những tiếng lanh lảnh, anh giơ chân giẫm vụn toàn bộ. “Muốn uống thuốc? Hừ..” Anh cười tàn nhẫn, giơ tay vặn chặt hàm dưới cô, “Đây chính là kết cục của việc phản bội tôi”

Diệp Văn Ninh dồn hết sức tóm lấy vạt áo anh, cô không biết mình lấy sức lực từ đầu, vào lúc đau đớn đến sắp ngất xỉu, cô miễn cưỡng chống đỡ cơ thể căn chặt môi dưới hít thở sâu một hơi, đôi mắt ngân ngẩn nước, nhìn Lục Thừa Tiêu chăm chú: “Anh nói... tôi, không đáng để anh, yêu... cũng có nghĩa là, anh có, yêu tôi dù chỉ một chút, dù là thích tôi cũng được... đúng không...

Lục Thừa Tiêu không trả lời, chỉ nhìn chòng chọc khuôn mặt không còn chút khí huyết nào của cô, trong lời nói của cô mang theo giọng điệu lên án.

Cô khẽ cười, nụ cười thê lương vẫn xinh đẹp không gì so được, cô cười thảm thương, “Lục Thừa Tiêu... không phải tình yêu nguyên vẹn, con...không cần anh, tôi... cũng không cần.” Vào thời khắc cuối cùng này, cô chỉ có thể tận hết sức giữ lại sự tôn nghiêm tối thiểu dành cho mình và con.

Anh đứng bật dậy, giơ tay hất bàn tay cô đang nắm lấy tà áo mình, anh cười lạnh: “Không phải con của tôi, tôi cũng không cần, còn về tình yêu của cô, tôi không hứng thú!” Nói xong, anh cười lạnh mấy tiếng, sau đó xoay người rời đi không hề ngoái lại.

Mưa như trút nước nguyên cả buổi chiều, cô yếu ớt lại bơ vơ, cô đau lắm... đau đến mức khiến cô sắp nghẹt thở

Cô cố gắng lết trên sàn... muốn nâng cơ thể mình dậy, nhưng thất bại hết lần này đến lần khác... “Mẹ... không bảo vệ được con... Cô lê cơ thể đẫm máu tươi đã khô lại muốn đi vào sân kêu cứu, “Cứu... cứu với....

Bất thình lình... cô cảm nhận được cơn đau đớn sau đầu... những mảnh hồi ức vỡ vụn như phim màu đang vùn vụt chiếu lại trong đầu óc vẫn còn tỉnh táo của cô... “A... Cô đau đớn khóc thất thanh, ký ức đã mất đi từng chút một dội lại toàn bộ vào đầu cô, cô nhớ lại tất cả những chuyện La Vân Nhi đã làm với cô, cô cười khổ muốn kêu cứu, nhưng lại phát hiện tất cả ngôn từ đã bị nghẹn lại trong cuống họng, “Lục Thừa Tiêu... Cô khẽ động cánh môi, nhìn theo hướng anh nghênh ngang bỏ đi, cô ngã xuống trong làn mưa lớn...

Lúc bà nội Lục nhận được điện thoại của thím Lý có thể nói là lập tức đi đến biệt thự

Xe vừa được lái vào sân, không ngờ rằng sẽ nhìn thấy tình cảnh này! Bà nội Lục vội vã đẩy cửa xe, không kịp mở dù liền cấp tốc xông đến! “Vãn Ninh, Vãn Ninh! Tỉnh lại đi con, là bà nội, Văn Ninh!” Nhìn thấy máu tươi ở thân dưới cô, bà nội Lục thương xót, gấp gáp biết bao nhiêu! “Nhanh, nhanh đỡ Vấn Ninh, đưa nó đến bệnh viện, nhanh!”

Kỷ Trình Tân vội vã đến biệt thự nhìn thấy một màn này, anh xông đến bên cạnh Vãn Ninh, bế ngang cô lên, đưa cô đi đến bệnh viện... “Nhanh, nhanh, bác sỹ! Bác sỹ! “Xin nhường đường, xin nhường đường! Nhanh đẩy bệnh nhân đến phòng phẫu thuật!” Nhìn thấy tình trạng rất tồi tệ, bác sỹ và y tá cũng cảm thấy không tưởng tượng được, sản phụ đang yên ổn đã mang bầu được tám tháng, sao lại bị như thế này! “Nhanh tản ra!”

Diệp Vãn Ninh được nhanh chóng đẩy vào phòng phẫu thuật.

Bà nội Lục sốt ruột chờ đợi, ngồi trên ghế dài hành lang bệnh viện thấp thỏm không yên... “Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện này. Nếu đứa bé không giữ được cũng không còn cách nào, nhưng tính mạng của Văn Ninh... dù thế nào cũng phải giữ được!” “Bà nội, bà đừng lo lắng quá, sẽ không sao đâu ạ. Kỷ Trình Tân cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp phải chuyện này, vốn là đi tìm Lục Thừa Tiêu vì bản kế hoạch mới nhất của công ty, nhưng lại nhìn thấy cảnh đau lòng như thế này!

Lúc bọn họ đi vào trong sân, vết máu trên người cô sớm đã bị dội đi... toàn thân cô lạnh ngắt xám ngoét, giống như là đã không còn nhiệt độ. “Thằng nhãi oắt này!” Bà nội Lục tức giận chửi đồng đứa cháu trai của mình, “Rốt cuộc là chăm sóc Vãn Ninh kiểu gì!” Bà nội Lục vẫn chưa biết được chân tướng sự việc, một lòng tưởng rằng cháu trai và Văn Ninh chỉ là đang cãi nhau vụn vặt mà thôi!

Thím Lý lập tức tiến lên mấy bước, nói hết tất cả nguyên nhân hậu quả mà mình biết cho bà nội Lục, “Lão phu nhân, thiếu gia... cho thiếu phu nhân uống thuốc phá thai..” Lúc đó bà bị ngăn lại ở bên ngoài, bị mấy người bảo vệ nhốt trong phòng ngủ, căn bản không có cách nào ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra! “Thím nói gì?!” Bà nội Lục đứng bật dậy khỏi ghế, “Thím nói Vãn Ninh bị như thế, đều là do thằng oát đó hại?”

Thím Lý khẽ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.