**********
“Đúng là khốn nạn! Lại dám đối xử với vợ như vậy, shit!” Kỷ Trình Tân cũng phẫn nộ bất bình, anh có thiện cảm với Diệp Vãn Ninh đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhìn thấy cô nằm trong màn mưa, tim anh cũng đau đớn không kém!
Nhưng tất cả, lại là do người đàn ông kia ban cho! “Thằng oát đó bây giờ đang ở đâu?”
Thím Lý lắc đầu, “Tôi cũng không biết, tôi luôn bị mấy người vệ sỹ ngó chặt, căn bản không có cách nào bước ra ngoài phòng một bước. Thím Lý cũng áy náy muôn phần, nếu như lúc đó bà liều mạng đẩy những người vệ sỹ kia, có lẽ có hy vọng bảo vệ được thiếu phu nhân và đứa bé trong bụng cô?
Kỷ Trình Tân soải bước về phía cửa thang máy, “Bà nội Lục, nếu như Vãn Ninh tỉnh lại, gọi cho cháu liền được không a “Cháu muốn đi đâu?” “Tìm anh ta tính sổ!” Kỷ Trình Tân hận đến rằng cũng ngứa ngáy, nắm chặt quyền muốn đánh tên khốn nạn là anh ta một trận ra trò
Kỷ Trình Tân lái chiếc siêu xe đi thẳng đến tập đoàn Đế Thịnh, trực tiếp xông thẳng lên phòng làm việc tổng giám đốc ở tầng cao nhất. “Bộp... Một tiếng động vang lên, Kỷ Trình Tân vỗ mạnh bản kế hoạch hợp tác lên bàn làm việc, anh giận dữ nhìn Lục Thừa Tiêu hằm hằm, lên tiếng nói: “Đây là bản kế hoạch hợp tác, vốn muốn tìm anh bàn bạc, nhưng giờ không cần thiết nữa!”
Lục Thừa Tiêu khó hiểu nhìn bạn thân chằm chằm, thấy cậu ấy giận sôi gan, mở lời nói: “Sao thế?” “Bởi vì bây giờ tôi không còn là người phụ trách chính của dự án này nữa! Hợp tác với người nhẫn tâm như anh, tôi sợ bản thân mình cũng sẽ trở thành tê liệt cảm xúc!” Kỷ Trình Tân bây giờ giống như uống phải thuốc nổ, chỉ trích bạn thân đang ở trước mặt. “Cậu có ý gì?” Anh vốn tâm trạng không được tốt, nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của bạn mình, anh hừ lạnh hai tiếng: “Đừng có ở chỗ anh la lối, muốn la lối thì đi đến chỗ anh trai cậu!” “La lối?” Kỷ Trình Tân tức giận nhìn Lục Thừa Tiêu, “Anh đã làm gì với vợ anh?” “Cậu nói cô ta? Sao nào? Cậu đến là để bất bình thay cô ta à?” Lục Thừa Tiêu cười lạnh, người phản bội anh sẽ không có kết cục tốt đẹp, cô đã phản bội anh! Mà Lục Thừa Tiêu căm hận nhất chính là lừa dối và phản bội. “Tôi vốn đi đến biệt thự tìm anh, nhưng anh biết tôi nhìn thấy gì không? Toàn thân cô ấy đều là máu nằm trong cơn mưa lớn, Lục Thừa Tiêu, anh rốt cuộc nhẫn tâm đến mức nào? Thiệt cho tôi còn xem anh như anh em mười năm, lại không ngờ rằng anh là người như vậy!”
Tim Lục Thừa Tiêu giống như bị ai đó giảm mạnh lên... toàn thân cô đều là máu... ngã ở trong màn mưa anh nhíu chặt ấn đường, cố hết sức khiến bản thân khôi phục lại sự bình tĩnh, nhưng tim anh lại giống như bị ai đó khoét mất một mảnh “Anh quá tàn nhẫn! Cô ấy bây giờ, vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật!
Nghe thấy lời chỉ trích của bạn thân, nghe thấy cô đang ở trong phòng phẫu thuật, Lục Thừa Tiêu không đáp trả lời nào, qua hồi lâu, yết hầu anh khẽ cử động biện bạch cho mình: “Anh tàn nhẫn? Lúc cô ta hại Vân Nhi bị sóng cuốn đi, cô ta có lương thiện không? Lúc cô ta hại chết con của anh và Vân Nhi, cô ta có chớp mắt lấy một lần không? Cô ta chưa từng là người lương thiện, cậu thì có lập trường gì mà đến chỉ trích anh tàn nhẫn?” “Tôi không tin cô ấy sẽ làm ra loại chuyện đó. Trong mắt anh, Diệp Vãn Ninh không phải người như vậy! “Thế à? Cậu cũng đừng nghĩ cô ta tốt đến thế.” Lục
Thừa Tiêu cười lạnh, “Anh không cần phải nhân từ với một ả đàn bà đã gả cho anh còn mang thai đứa con của người khác!”