Không Nhớ Không Quên

Chương 75: Chương 75: Chương 39.1




"Tôi yêu anh! Từ năm mười lăm tuổi tôi đã yêu anh! Đến bây giờ tôi vẫn còn yêu anh, không có lúc nào tôi không yêu anh! Nhưng xin anh hãy nói cho tôi biết! Tôi...có..thể...yêu...anh sao?"

"Tôi yêu anh! Từ năm mười lăm tuổi tôi đã yêu anh! Đến bây giờ tôi vẫn còn yêu anh, không có lúc nào tôi không yêu anh! Nhưng xin anh hãy nói cho tôi biết! Tôi...có..thể...yêu...anh sao?"

Cô chống người dậy một cách khó khăn, tóc đen cong cong dính trên bờ vai trắng nõn, che khuất những vết nhéo ứ đỏ của anh, cô nặng nề nghiêng người qua, ngẩng mặt nhìn anh, cặp mắt ướt và sáng, nước mắt đảo quanh, giống như không ngừng được trào ra bi thương, giây phút vỡ đê, tất cả nguỵ trang, tất cả sự kiên cường của cô đều vỡ tan không đỡ được.

Trong mắt cô không có vui buồn, không có yêu hận, chỉ còn tuyệt vọng.

"Tôi từng cho rằng tôi là người hạnh phúc nhất, nhưng cuối cùng chúng ta còn lại gì?" Cô nở nụ cười thê lương, "Anh nhìn xem tôi là ai...ngay cả bản thân tôi cũng không biết tôi là ai? Tôi là con gái của ông ấy, là vợ của anh, nhưng bản thân tôi là ai?"

"Quay đầu lại anh cũng chỉ lo chạy mất, vậy còn tôi, giống như tôi, sao có thể nói chuyện yêu đương chứ?" Giọng nói của cô thấp dần, cuối cùng nhỏ đến mức gần như không nghe được, "Nếu không phải có tình yêu này, tôi đã sớm được giải thoát..."

Nếu không yêu, bọn họ có thể giải thoát cho nhau, không cần vùng vẫy trong vũng bùn này. Yêu một người quá mệt mỏi quá vất vả, giống như phải tìm một cây lúa lớn nhất trong một ruộng lúa, chọn kỹ lựa khéo, suy đi nghĩ lại, sợ không thể cho đối phương điều tốt nhất, hận một người đơn giản hơn nhiều, giống như quăng đá vào hồ nước, hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều, lớn, nhỏ, tròn, vuông, tiện tay ném đi, muốn đối phương đau là có thể đập xuống.

Bọn họ muốn yêu, lại có hận, muốn hận, lại sợ tổn thương. Nhưng trên thế giới này không có tình yêu sạch sẽ rõ ràng, quá thuần khiết, thường dễ vỡ.

Đường Diệc Thiên kéo cô lại, ôm cơ thể yếu ớt của cô vào lòng, nhẹ nhàng mút lấy nước mắt cô, chất lỏng mặn và lạnh càng ngày càng nhiều, anh biết, cô cần phải khóc lớn một trận, dứt khoát ôm để cô khóc.

"Tiểu Niệm, cảm ơn em đã yêu anh." Giọng nói của anh rất thấp, giống như sóng đêm vỗ trầm mạnh vào tảng đá.

Cảm ơn em còn yêu anh, em còn bằng lòng yêu anh, chỉ cần em còn yêu anh, anh còn yêu em, giống như chúng ta của mấy năm trước chưa từng chia lìa, mỗi phút mỗi ngày, hóa ra lúc anh nghĩ tới em, em cũng nghĩ tới anh, ban đêm anh nhớ em, em cũng nhớ anh.

Đường Diệc Thiên chỉ muốn những câu trả lời này, em yêu anh không? Em có từng nhớ đến anh không? Nếu em yêu anh, anh tin, anh làm chuyện gì cho em cũng đáng giá.

Rút vào lòng anh, ngược lại Hàn Niệm không khóc được, vòng ôm của anh quá ấm áp, giống như cô được quay về nhiều năm trước, lúc đó cũng ấm áp thế này.

Vào thời điểm ấy, cô thầm thích anh, dù chỉ là thích, dù không dám nói ra miệng, dù cảm thấy mình không tốt, nhưng cô dám yêu, có thể yêu. Không cần người ta đáp lại chỉ cần mình muốn, là có thể yêu một người không chút kiêng kỵ. Bây giờ, đó là một thứ xa xỉ nhất.

"Anh cũng yêu em, Tiểu Niệm, luôn luôn..." Lúc tiếng của anh truyền đến, cô đang bình tĩnh lập tức òa khóc lớn, không phải bi thương và tuyệt vọng giống trước đó, lúc này cô khóc giống như năm mười lăm tuổi, chỉ có không cam lòng.

Cô không cam lòng việc mình không thể yêu. Cô yêu người đàn ông này như vậy, người đàn ông này yêu cô như vậy, nhưng sao cô không thể yêu?

Anh làm bạn với cô từ nhỏ đến lớn, Anh dạy cô độc lập, anh nếm nhiều khổ sở vì cô, vì không để cô chịu tủi thân, cô không có lý do gì nghi ngờ Đường Diệc Thiên không yêu cô, thậm chí cô tin anh yêu cô hơn bất kỳ ai trên thế giới này.

Có lẽ không có Đường Diệc Thiên, cũng sẽ có người khác tốt với cô, có lẽ không có Đường Diệc Thiên, cô cũng sẽ yêu người khác. Nhưng trên thế giới này, chỉ có một mình anh, có thể đối xử tốt với cô, cho cô một tình yêu hết mình.

Thời niên thiếu đơn thuần, sau này trưởng thành thì sôi nổi, bây giờ thì ngầm chịu đựng, tình yêu này chưa bao giờ giảm đi.

"Em biết..." Cô nghẹn ngào nói, "Em luôn biết anh yêu em..."

Anh cúi đầu hôn cô thật sâu, trút hết tất cả vào nụ hôn, giống như xé toang mặt nạ của cô, lột bỏ da thịt của cô, chạm vào linh hồn cô, ở đó, bọn họ chính là hai người yêu nhau đến chết không rời.

Nhưng bọn họ yêu, giống như giẫm trên băng mỏng. Giống như hai người đi trên băng, không ai biết dưới chân là đâu, đi đến khi nào, ai sẽ hụt chân, rơi vào vực băng sâu.

* * *

Xả nước ấm ra, anh thử độ ấm, rồi nhẹ nhàng đặt cô vào. Cơ thể đau nhức của cô ngâm vào nước, chịu không nổi hít một hơi khí.

Đỡ cô nằm xuống, dưới tác dụng của nước ấm những dấu đỏ càng nhìn càng kinh khủng hơn, anh chạm nhẹ vào, cô lập tức cau mày.

"Xin lỗi em." Anh tự trách, nhẹ nhàng dùng tay giúp cô rửa mình, không phải lần đầu tiên anh tắm cho cô, nhưng đã rất lâu, hơn nữa lúc này cả người cô đều bầm tím, anh không biết ra tay thế nào.

Cô hơi nhỏm dậy, nhìn cả người đầy mồ hôi lạnh của anh, ngồi bên cạnh giống như chú chó nhỏ mắc lỗi, trong mắt đều là sự tự trách. Cô xê dịch đến phía trước một chút, bồn tắm rất lớn, cô nhường ít chỗ, dành vị trí cho anh.

Cô nhìn anh, hốc mắt vẫn đỏ. Anh nhấc chân bước vào, lúc đầu gác chân lên, nhưng cô ngồi quá xa, anh với không tới chỗ của cô, đành phải duỗi thẳng hai chân, kéo cô vào giữa hai đùi mình.

Hai tay đầy bọt xà bông, cẩn thận chà lưng cho cô, từ bả vai đến eo. Eo đầy một nắm tay, vẫn mảnh mai như trước, anh không nhịn được hỏi, "Sinh Diệu Linh xong em không mập lên sao?"

Hàn Niệm sững sờ, sau đó lắc đầu, "Không mập nhiều lắm, lúc đó Diệu Linh cũng không lớn." Cả thời kỳ mang thai, cô đều không có khẩu vị, luôn ép mình ăn, ói ra, sau khi ói ra lại ăn tiếp. Cô nhìn bụng bằng phẳng của mình, "Diệu Linh sinh non, cho nên lúc em sinh thằnh bé ra nó không hề nhúc nhích, rất nhỏ..." Cô nói xong dường như lại nhớ lại cảnh tượng ấy, đưa tay làm dấu, "Nhỏ như vậy nè, hồng hồng, giống như con mèo con..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.