Đường Diệc Thiên chưa từng nghe cô nói về chuyện hồi nhỏ của Diệu Linh, lúc này nghe vô cùng
nghiêm túc, hận không thể bổ sung lại những thứ đã lỡ mất kia. Nói tới
con, dường như Hàn Niệm thả lỏng đi rất nhiều, khóe miệng của nở nụ cười nhạt, "Diệu Linh nói chuyện rất sớm, nhưng đi trễ, con người khác đã có thể đi, thằng bé còn bò trên đất, một tuổi rưỡi, cũng không đỡ tường
đứng được. Lúc ấy em sốt ruột muốn chết, đi gặp bác sĩ khắp nơi. Ngày
nào Hạ Đông Ngôn cũng đỡ cánh tay thằng bé ép nó đi, nó cũng không chịu, lập tức đặt mông ngồi xuống đất."
Người đỡ con trai mình đi là
Hạ Đông Ngôn, Đường Diệc Thiên dùng sức bóp tay, không tự chủ được siết
chặt, nhưng lại quên tay mình đang để ở eo cô, vô thức bóp mạnh một cái, cô đau nên kêu lên một tiếng sợ hãi. Anh hoảng đến mức vội vàng buông
ra, nâng hai nách cô lên cao kiểm tra xem có bóp bị thương không.
Bàn tay phủ lên mềm mại tròn trịa của cô, hơi dùng sức, cô không tự chủ
được có chút phản ứng. Cảm nhận được có biến hoá cứng lên trong lòng bàn tay, anh ở phía sau cũng cứng đờ, giống như rút tay lại bị cô hút lấy,
không thể rời khỏi.
Cô then thùng bắt đề tài, "Lúc đó em cũng
không có nhiều sữa, hai tháng thì không có sữa nữa, cho nên...Ngực không lớn nhiều ra như người khác nói..."
Giọng của anh trầm thấp khàn khàn, cả người và lòng bàn tay đều nóng ran, "Vậy...vừa rồi..."
Biết cô vừa bị thương, nên bất luận mình muốn chiếm giữ cô đến cỡ nào, cũng
chỉ có thể cắn răng chịu đựng, giọng khàn khàn tiếp tục đề tài trước đó, "Vậy cơ thể của Diệu Linh hồi nhỏ có tốt không?"
Hàn Niệm ho nhẹ tiếp tục nói, "Không tốt lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn. Cho nên bình
thường em không dám cho thằng bé ăn gà chiên và coke..."
Vừa nghe vậy, Đường Diệc Thiên lập tức nghiêm túc nói, "Sau này anh cũng không cho thằng bé ăn."
"Vậy nó sẽ không thích anh nữa." Hàn Niệm mỉm cười.
Anh nghiêm mặt nói, "Thằng bé không thích, mẹ nó thích là được rồi."
Vai Hàn Niệm khẽ run, cúi đầu nở nụ cười.
"Còn gì nữa không?" Anh giống như một học sinh khát khao được học hỏi, đuổi theo hỏi cô chuyện mình không biết.
"Có lần thằng bé hơn một tuổi, em xem tivi và ăn nho, thằng bé đứng trong
xe trẻ em bên cạnh, không biết di chuyển người thế nào, nhân lúc em
không để ý cũng lấy nho ăn, nhưng thằng bé không ăn, mà nuốt hết, khi ấy em không phát hiện. Sáng hôm sau, Hạ Đông Ngôn dẫn thằng bé đi nhà cầu, trong phòng vệ sinh hét thảm thiết. Em chạy vào thì thấy, một bô con
ngựa đều là những hạt châu nhỏ sáng bóng, lúc đó chân em mềm nhũn, sợ
đến mức ngã ngồi trên đất. Hạ Đông Ngôn không nói nên lời, luôn la ầm là "Biến dị", "Biến dị..." một lúc lâu sau, em mới nhớ hôm qua ăn nho!"
Hàn Niệm kể xong chuyện
xưa mà nghĩ lại còn rùng mình, "Rất khủng khiếp, đầy cả bô con ngựa!
Không biết thằng bé đã ăn bao nhiêu nữa!"
Đường Diệc Thiên cười ha hả, "Con anh thật đáng yêu quá!"
Hàn Niệm liếc anh nói, "Đúng rồi, lần đầu tiên thằng bé gọi ba, là gọi Hạ Đông Ngôn..."
Tiếng cười của Đường tiên sinh im bặt không nháy mắt, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước rào rào, qua một lát sau, anh khó khăn nói, "Biết đâu,
thằng bé kêu bánh?"
Hàn Niệm nhìn anh, nghĩ lại cũng không nhẫn tâm đả kích sự an ủi của mình với anh.
* * *
Ôm nhau ngủ cả đêm, ấm cúng và bình yên.
Hàn Niệm mơ một giấc mơ rất đặc biệt. Trong mơ cô mặc áo cưới, cô ôm ba
mình là Hàn Phục Chu đứng ở ban công nhà mình ném hoa cô dâu xuống, hoa
cô dâu ném xuống dưới lại đột nhiên biến thành ba của cô Hàn Phục Chu.
Cô hét lên, nhưng tiếng hét thảm thiết trong mơ lại không kêu ra tiếng
được, thế giới xung quanh đứng im và yên tĩnh, mọi thứ đều ngừng lại,
chỉ có ba của cô, từ từ rơi xuống, cô đưa tay bắt, nhưng cả đầu ngón tay cũng không động được, cứ đứng đó, nhìn ba mình rơi xuống trong màn đêm
vô tận...
Cô đột nhiên ngồi dậy, mở lớn miệng thở hổn hển, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Đường Diệc Thiên nghe thấy tiếng động, dụi mắt ngồi dậy đỡ lấy cô, "Sao vậy?"
Cô lúng túng nhép miệng, cô không muốn nói giấc mơ đó ra, cô không muốn
thừa nhận điều đó đúng với mình, cô mới đi mấy bước, đã hụt chân, rơi
vào trong kẽ nứt của băng.
Thấy cô không nói chuyện, Đường Diệc
Thiên cũng đoán được đôi chút. Bây giờ Hàn Niệm giống như thú nhỏ bị lột da, máu cả người đều lộ ra ngoài, chạm nhẹ cũng có thể làm máu cô tuôn
ra.
"Tiểu Niệm." Anh khàn giọng nói, "Anh sẽ nói cho em biết, giới hạn cuối cùng của anh."
"Nếu em quay về, chỉ vì để bảo vệ ông ta không chết, anh có thể làm được.
Chỉ cần ông ta ở trong tù, anh đảm bảo, để ông ta sống." Tay của anh
đang siết chặt ở nơi cô không nhìn thấy, khớp xương bị nắm đến trắng
bệch, "Đây là giới hạn cuối cùng của anh, giới hạn duy nhất."
Vai Hàn Niệm khẽ run, quay qua nhìn anh, đôi mắt anh trong bóng tối vắng
lặng giống như biển sâu, thực ra không phải cô không tin Đường Diệc
Thiên, nhưng có một số việc, cô không thể tin được, giống như tín đồ
không thể nghi ngờ tín ngưỡng của mình.
Anh ôm lấy cô, vuốt tóc
cô, thấp giọng nói, "Đừng hận anh, cũng đừng trách anh, điều anh làm
được, chỉ có thể như vậy, anh đã cố gắng hết sức."
Miệng cô giật giật, muốn nói gì đó, lại không nói ra miệng.