Không Nhớ Không Quên

Chương 77: Chương 77: Chương 40




Cô tỉnh giấc, không còn khổ sở, cứ lẳng lặng dựa vào lòng anh, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã gần lú mặt trời. Sau khi yên tĩnh lại Đường Diệc Thiên chỉ khẽ nhắm mắt, không ngủ.

Cách một lúc lâu, anh đột nhiên hỏi, "Thời gian dài sau đó, là Hạ Đông Ngôn chăm sóc em sao?"

Hàn Niệm ngạc nhiên khi vẫn anh chưa ngủ, hơi ngửa đầu nhìn anh rồi lên tiếng, "Đúng. Sao vậy? Sợ em có gì với anh ấy..."

"Không." Anh ngắt lời cô, "Chỉ cần em yêu anh, em sẽ không đúng không?"

Hàn Niệm muốn mắng anh thối tha, nhưng nghĩ lại thực sự như thế, bọn họ quá hiểu đối phương, giống như có nhiều tin đồn bậy ba như vậy, cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ việc Thẩm Du có bản lĩnh trèo lên giường của Đường Diệc Thiên.

Có lẽ cô ta có bản lĩnh, nhưng chắc chắn sẽ bị anh đá xuống.

Anh cảm thấy dường như không ngủ lại được nữa, giọng nói hơi khàn, "Nhưng cậu ta chăm sóc con và vợ giúp anh, anh muốn trả phần ân huệ này lại cho cậu ta."

"Hả?" Hiếm khi Hàn Niệm thấy anh khách sáo với Hạ Đông Ngôn, có chút ngạc nhiên.

Đường Diệc Thiên chậm rãi nói hết, "Trả nợ cho cậu ta trước, vậy lúc anh tìm cậu ta tính sổ mới hợp tình hợp lý, không cần nương tay."

Hàn Niệm không nhịn được cười khanh khách, "Vậy anh phải trả cho anh ấy thật tốt, anh ấy thực sự đã chăm sóc cho em hơn ba năm, nhưng..." Nụ cười của cô hơi cứng lại, "Em không biết bản thân mình có nợ anh ấy hay không nữa, bởi vì anh ấy đã làm rất nhiều...nhiều đến mức em không thể tin được."

Người phụ nữ của mình chịu ơn nghĩa của người đàn ông khác, thiếu chút phải lấy thân đền ơn, khiến Đường tiên sinh thật mất mặt! Hùng hồn nói, "Nợ bao nhiêu, trả bấy nhiêu."

Hàn Niệm trở mình, nằm trên ngực anh xấu xa hỏi, "Vậy phải trả đến tán gia bại sản thì làm sao đây?"

Đường Diệc Thiên nhìn cô, nhướng mày, nở nụ cười tự hào, "Điều này chứng minh người phụ nữ của anh đủ cao quý."

Đôi mắt đen của anh tĩnh lặng và sâu giống như bầu trời đêm, mà cô chính là ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời, anh xem cô như báu vật, coi như ngọc quý, trả giá tất cả vì cô cũng đáng.

Mũi của Hàn Niệm đau xót, cúi người hôn xuống. Đường Diệc Thiên nhíu mày, nói gần như không rõ, "Em...còn chưa...đánh răng."

Cô không quan tâm, ngược lại hôn sâu hơn, hai tay không an phận chạy trước ngực anh. Móng tay cào nhẹ lên da anh, tỉ mỉ trêu chọc thần kinh nhạy cảm của anh.

Anh nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt càng ngày càng sâu lắng, giống như hồ sâu khiến cô chết đuối trong đó. Còn nhớ tối hôm qua cô mới bị thương, vốn muốn để cô nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cô lại trêu chọc mình, giọng anh khàn khàn ra tối hậu thư, "Đừng chọc anh..."

Ánh mắt nặng nề của anh không làm cô cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng cười động lòng người hơn, giống như con mèo nghịch ngợm, cố ý dùng đuôi lông mềm khiêu khích người ta. Vươn đầu ngón tay ra, di chuyển từ yết hầu của anh xuống dưới, lướt qua xương đòn, sau đó đến cơ ngực chắc nịch, cơ bụng đều đặn, cuối cùng là chỗ cứng nóng nhất.

Chọc chọc đầu ngón tay vào, cô dùng đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn anh, "Anh Diệc Thiên, đây là gì vậy?"

Nói xong cô đưa đầu lưỡi hồng ra liếm đôi môi khô khốc, hỏi từng chữ, "Ăn, được, không?"

Dù Đường tiên sinh đã cố gắng kiềm chế, cũng không thể chống lại được sự quyết rũ trần trụi này, nhất là lời, mời, tình, yêu!

Anh nhịn không được đẩy vai cô xuống ép lên thân dưới, cách vải vóc, vật nóng lớn kề sát mặt vào cô, mặc dù là bản thân Hàn Niệm quyến rũ anh, nhưng chạm vào đầu vai vẫn hoảng hốt mà khẽ run, hai má ửng hồng.

Sau khi hơi hoảng hốt, cô bình tĩnh lại, cắn môi dưới, ngẩng mặt nhìn thẳng vào anh, cô chưa bao giờ làm thế này, hơi nóng lòng muốn thử, cặp mắt sáng ngời của cô đầy kiên định.

Trong phút chốc Đường Diệc Thiên đã hiểu ý trong mắt cô, cô làm thật sao? Cơ thể cứng đờ như sắt, tất cả lửa nóng giống như hiểu được đều chuyển xuống thân dưới, chỗ đó vừa đau vừa căng, giống như lửa đốt.

Trước tiên là Hàn Niệm cởi áo ngủ của mình, sau đó trần truồng quỳ gối giữa hai chân anh, cởi quần lót của anh ra, to lớn nghẹn gần một tháng nhảy ra trước mắt cô.

Hàn Niệm ngạc nhiên mở to mắt hơn, nhìn gần...hình như còn to hơn bình thường nhìn thấy. Cô cúi người, quan sát xung quanh, nhưng bị cô nhìn thẳng vào khiến anh không kiềm chế được, vội vàng hối thúc cô một tiếng, "Tiểu Niệm..."

Cơ thể lung linh của cô vô cùng hấp dẫn, sáng bóng giống như được bao phủ bởi mặt trời, anh muốn dùng tay mình vuốt ve làn da mượt và mịn màng của cô, bắt lấy mông cô, nắm chặt eo cô dùng sức đâm vào, anh hận không thể lật người đè cô xuống ngay, rồi vùi vào trong cơ thể mềm mại của cô.

Cô vỗ vào bàn tay đang mò mẫm không yên phận của anh, nghiêm túc nói, "Hôm nay là em ngủ với anh!" Nói xong đưa tay, gian nan nắm lấy nóng rực, khó khăn chuyển động lên xuống hai lần.

Trong bàn tay mềm mại của cô, khô khan cọ xát khiến anh lớn thêm mấy phần, anh hít khí lạnh, chống tay muốn ngồi dậy, lại bị cô vỗ xuống lại.

Cô ra tối hậu thư, "Anh còn nhúc nhích, em không làm nữa!"

Đường Diệc Thiên hết cách, chỉ có thể mặc cho cô từ từ tra tấn dục vọng đã sớm cháy người của mình. Sau khi chuyển động mấy cái, cô nghiêng đầu nghĩ tới điều gì đó, áp eo mình lên trên, đưa vật to lớn vào giữa mềm mại tròn trịa của mình, vụng về ma sát.

Cô đưa tay đỡ trắng nõn tròn trịa của mình, kẹp lấy rồi vuốt ve quái vật lớn, hai đỉnh đỏ tươi cọ trên bụng bằng phẳng của anh, tóc dài lướt qua đùi anh, bộ ngực mềm mại và trắng nõn bao lấy anh, kẹp rất chặt, thực sự muốn chết người!

Cô vừa vân vê mình vừa quyến rũ hỏi anh, "Anh Diệc Thiên, vậy đúng không?"

Quả đấm của Đường Diệc Thiên nắm chặt gần như muốn bóp nát xương của mình, cô không đếm xỉa đến sự căng thẳng của anh, mềm mại vẫn cọ lên người anh như cũ, cuối cùng cúi đầu, vươn chiếc lưỡi, liếm lên.

"A..." Anh cắn chặt răng nhưng vẫn không kiềm được rên ra tiếng, cơ bắp toàn thân căng chặt, giống như bàn ủi vừa đỏ vừa nóng.

Phát hiện mọi chuyện không đáng sợ như cô nghĩ, cô hơi hé môi, ngậm vào, đầu lưỡi liếm trên đỉnh, nức nở nuốt vào nhả ra hai lần, lúc này mới phát hiện miệng căng không còn chút khe hở. Cô ra sức ngậm, cảm thấy thì ra cũng không đơn giản như cô nghĩ, bởi vì anh thực sự quá lớn, cô hoàn toàn không ngậm được.

"Tiểu Niệm!" Tất cả lý trí của Đường Diệc Thiên đều sụp đổ, cảm nhận được cái miệng chật ních của cô vô cùng rõ ràng, miệng nhỏ nhắn, bao lấy to lớn, anh vừa cúi đầu nhìn, da đầu tê rần trong phút chốc, gần như muốn điên lên.

Cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng ngậm dục vọng tím đen, hai má trắng nõn phồng lên vì nhồi vào dục vọng quá lớn, đôi mắt sáng ướt át chớp chớp, tinh tế và quyến rũ. Hình như cô muốn nói gì đó, nhưng lại biến thành rên rỉ ư a không rõ. Miệng bị chống lên, nước miếng tuôn trào, chảy ra từ trong khóe miệng cô, cô di chuyển miệng mình, tiếng mút vang dội thiếu chút nữa làm anh phun ra.

Đầu lưỡi vừa nóng vừa mềm liếm loạn xạ, không có trình tự, cũng không có kỹ xảo, nhưng từng đợt khoái cảm giống như nước thuỷ triều vẫn tuôn về phía anh, vô cùng mất hồn.

Cô dùng sức cúi đầu, ngậm vào một nửa, cổ họng đã vị chống lên, cô nghĩ không ngậm vào thêm được nữa, muốn nhả ra nhưng anh lại phình lớn hơn, dính chặt trong miệng cô, nhả không ra.

"Ô...Ô...ô..." Cô phát ra tiếng nức nở giống như con mèo, mở to miệng thở hổn hển, ngậm to lớn sâu hơn nữa, cái lưỡi giống như đuôi rắn di chuyển xung quanh to lớn của anh, vuốt ve từng chỗ nhạy cảm, răng đụng vào chỗ nhạy cảm nhất trên đỉnh, lúc chặt lúc lỏng, Đường Diệc Thiên cảm thấy sức lực cả người anh đều xông thẳng đến chỗ đó, "Muốn..."

Anh muốn nhắc nhở cô, nhưng không còn kịp nữa, trong giây phút phóng thích đó khiến anh hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ cảm thấy cơn sóng triều xông ra khỏi cơ thể, nhanh chóng bổ về phía cô!

Hàn Niệm chưa kịp hoàn hồn, đã cảm thấy to lớn trong miệng đột nhiên lớn thêm mấy phần, sau đó một luồng chất lỏng tanh và mặn phun ra trong miệng, "Khụ...khụ...khụ..."

Cô vội vàng nhả to lớn ra, không để ý thứ kia vẫn còn co rút, tiếp tục bắn lên trên mặt cô, ngay cả tóc và tai cũng không tránh được kiếp nạn, chất lỏng màu trắng nhỏ từng giọt từ tóc xuống ngực, dính lên nơi dựng đứng đỏ bừng. Cô khạc loạn xạ, khóe miệng dính đầy tinh dịch, dùng cặp mắt ngây thơ nhìn anh, "Sao...lại nhanh như vậy..."

Những lời này giống như đang chất vấn năng lực của Đường tiên sinh! Anh trở mình kéo cô đè xuống thân, chất lỏng của anh cộng với ướt át của cô, thoáng chốc đã đi thẳng vào.

Từ lúc khiêu khích anh, Hàn Niệm đã cảm thấy dưới thân ẩm ướt, lúc này bị anh lấp đầy, không kiềm được kêu ra tiếng, "A...đầy quá..."

Cuối cùng Đường Diệc Thiên không còn bị động nữa co rút trên người trông giống như phát điên, giống như muốn trút tất cả sự kiềm nén vào trong cơ thể cô. Cảm nhận được cô vặn vẹo dữ dội dưới thân anh, tiếng rên rỉ không kiềm được lớn ra, anh kéo gối qua cho cô cắn, sau đó ra sức đâm sâu vào, cái nào cũng đâm đến chỗ nhạy cảm nhất của cô. Khiến chỗ ấy run rẩy, sau đó hút chặt lấy anh, giống như cái miệng của cô vừa rồi.

Cô cắn cái gối, hai chân bị anh gác lên vai, cả người và eo đều treo lơ lửng giữa không trung, mỗi lần bị anh va chạm, chất lỏng nóng và ướt chảy xuống từ chỗ kết hợp, chảy quanh co từ eo ra sau lưng cô, sau đó ướt nhẹp khăn trải giường.

Anh nheo mắt nhìn ướt át của cô trào ra, cười xấu xa nói với cô, "Tiểu Niệm, nước bọt của em nhiều thật đấy..."

Cô hoàn toàn không có cách nào trả lời vấn đề của anh, cả người đều đắm chìm vào trong khoái cảm mãnh liệt, hết lần này đến lần khác, hết đợt này tới đợt khác, lúc thì anh mài xung quanh trong chỗ sâu nhất của cô, lúc thì dùng sức va chạm, gần như muốn tra tấn cô đến chết. Nức nở ban đầu biến thành tiếng khóc thực sự, khóc cầu xin anh, "Diệc Thiên, cho em...cho em được không..."

Nhìn thấy đôi mắt cầu xin của cô, Đường Diệc Thiên dùng sức cho cô mấy chục cái vui sướng, làm cả người cô hoàn toàn mềm nhũn, sau đó lật người cô lại đùa nghịch giống như một con búp bê vải, đè thấp eo, nâng mông tròn trịa của cô lên, mạnh mẽ đâm vào, giống như cô cho bao nhiêu cũng không đủ, muốn cô bao nhiêu cũng không thoả mãn!

Cả kêu Hàn Niệm cũng không kêu ra tiếng, muốn vùng vẫy tránh né, lại bị anh kéo trở lại, nắm lên một chân, sau đó rút ra cắm vào mạnh hơn, nước trong cơ thể tuôn ra giống như bị anh đánh phá, nước ân ái chảy ra, anh cúi đầu ngắm nhìn mình đi vào trong cô ra sao, cái miệng nhỏ nuốt vào nhả ra dũng mãnh của anh thế nào, cuối cùng nảy sinh ra ý định hôm nay không đến công ty.

Lát sau, Đường tiên sinh quyết định chuyển ý định thành sự thật, đỡ chiếc eo mềm mại của cô, ghé vào lỗ tai cô bàn bạc, "Tiểu Niệm, hôm nay ôm em mãi có được không?"

"Hả...hả? Không cần..." Cô dùng ý thức còn sót lại phản đối, nhưng anh giống như con nít lớn cố chấp không buông tha, vừa va chạm vừa hỏi cô, "Được không, được không...."

Hàn Niệm muốn trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt lại nhẹ nhàng như nước, không có chút lực sát thương, anh đưa tay vuốt ve mềm mại của cô, tiếp tục lầm bầm cầu xin cô, có thể nói là ép buộc cô, "Chỉ một lần này thôi, được không?"

Cô không tin sẽ không có lần thứ hai, nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kháng, nắm lấy cằm hôn chặn miệng cô lại, dưới thân đột nhiên co rút, va chạm khiến cả người cô run rẩy, mềm nhũn mờ mịt. Sau đó anh đắc chí chụt một cái thật lớn lên mặt cô, "Cảm ơn bà xã đã đồng ý!"

Hàn Niệm oán hận nhìn anh, cả người anh đã sớm ướt đẫm, mồ hôi làm ướt tóc, thậm chí đôi mắt cũng càng ngày càng đen, hình như...tinh thần rất phấn chấn! Hàn Niệm có chút sợ hãi, nhưng không có cách nào tránh né, chỉ có thể mặc cho anh muốn cô hết lần này đến lần khác.

Có một thời gian rất lâu anh không chạm vào cô, Đường Diệc Thiên nghĩ, cũng hơn ba năm! Nếu mỗi ngày một lần thì anh đã tích góp hơn một nghìn lần, đủ để anh hưởng thụ rất nhiều lần không có chừng mực, muốn cô không giới hạn, chiếm lấy cô không giới hạn.

Cho nên, cuộc sống còn rất dài! Anh càng nghĩ càng vui, giống như con nít không biết thoả mãn, mỗi lần sau khi trút ra không bao lâu lại có tinh thần lại.

Cô ở dưới người anh đã sớm bị nhét đầy, anh trút vào hết lần này đến lần khác, Hàn Niệm hoàn toàn mất đi ý thức, xụi lơ trên giường, cả người run rẩy, nức nở cầu xin anh, "Anh Diệc Thiên, không cần...thực sự không cần..."

Anh nhìn cô một cách vô tội, "Nhưng anh vẫn chưa được..."

Hàn Niệm không biết người đàn ông này có bao nhiêu sinh lực, cô ném gối vào anh, lần sau mua búp bê bơm hơi cho anh là được!

Tuy Đường Diệc Thiên không biết tiếng lòng của cô, nhưng nếu anh biết chắc chắn sẽ nói, búp bê bơm hơi sao thoải mái bằng em được! Mềm mại nóng hổi, ngọt ngào dinh dính, càng nghĩ càng vui vẻ, cuối cùng lúc này cũng bắn chất lỏng nóng rực ra lần nữa, sau đó nặng nề đè lên người cô.

Anh nói nhỏ câu gì đó, cô nghe không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.