Trong mắt của Diệu
Linh ba tuổi, hôm nay ba mẹ không có gì thay đổi, vẫn cười tít mắt như
mấy hôm trước, bộ dạng vô cùng vui vẻ! Nhưng hôm nay bọn họ quên đưa nó
đến nhà trẻ, có phải vui quá rồi quên không?
Hơn nữa mẹ còn ngủ
nướng nữa, đến chiều mới dậy! Diệu Linh nghĩ, không lẽ mẹ cũng giống
mình, hôm trước chơi quá hưng phấn, nửa đêm không cẩn thận đái dầm? Mỗi
lần nó đái dầm nó sẽ ngủ nướng, luôn ở trong chăn không chịu đứng lên,
sợ bị người khác phát hiện, rất xấu hổ!
Lúc ăn cơm tối, Diệu Linh nhịn không được nhìn mẹ mấy lần, cô hơi đỏ mặt, dáng vẻ vô cùng ngượng
ngùng, chẳng lẽ thực sự xấu hổ giống như Diệu Linh?
Nghiêng đầu
nhìn ba, ba không lúng túng, chỉ cười, có phải ba ăn rất ngon không?
Diệu Linh tò mò dùng đũa gắp gà hầm hạt dẻ ba đang ăn.
"Wow! Hạt
dẻ ngon quá!" Diệu Linh kiềm không được ngạc nhiên kêu lên, chẳng trách
ba vui như vậy! Thì ra là ăn được món ngon! Không quan tâm miệng đầy mùi nước tương, thằng bé chạy nhanh đến nói với mẹ, "Mẹ! Bà làm món ăn ngon quá!"
Bà Trần hớn hở nói, "Gà hầm hạt dẻ này, lần nào cũng xem
như đã ngon lắm rồi, thực ra vẫn chưa ngon, phải hầm cách thuỷ lại lần
nữa, mới ngon thật sự."
Hàn Niệm ngẫm lại, cô và Đường Diệc Thiên cũng giống như gà hầm hạt dẻ, chỉ có điều là vỏ hạt dẻ và gà trống nuôi nhiều năm, nấu lâu không nát, cần phải lăn qua lăn lại, hầm, mới ngon.
Cô liếc sang gà trống, cũng ba mươi năm rồi...nghĩ xong cười khúc
khích...
Đường Diệc Thiên lườm cô, không biết cô đang cười chuyện gì, vui vẻ đến ngồi thẳng cả vai.
Cố gắng nín cười, cô gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng nhai, càng nhai càng vui vẻ hơn.
Nồi áp xuất trong nhà bếp vang lên tiếng tích tích, nhắc nhở canh đã được,
bà Trần đứng dậy muốn đi bưng, bà lớn tuổi đi đứng không tiện, Đường
Diệc Thiên đứng lên trước bà, "Để cháu đi."
Bà Trần ngồi xuống
nói với Hàn Niệm, "Là bà nhìn con và Diệc Thiên, còn có Diệc Nhu lớn
lên, các con đều là những đứa trẻ ngoan, thường suy nghĩ quá nhiều, lo
lắng cho người khác quá nhiều, cuối cùng là mình khổ..."
Hàn Niệm cười nói, "Bà Trần bà cũng luôn nghĩ cho người khác mà."
"Cho nên bà mới kêu các con đừng học theo bà già này..." Bà Trần bĩu môi.
Diệu Linh vừa ăn hạt dẻ vừa run đùi đắc ý nói, "Cô giáo kêu bọn con
phải làm đứa trẻ ngoan! Không làm đứa trẻ ngoan không có bông hồng
nhỏ!" Không có bông hồng nhỏ mẹ sẽ không mua đồ chơi mới!
"Vậy Diệu Linh có cắt bông hồng nhỏ cho bà không?" Bà Trần cười ghẹo.
Đường Diệc Thiên bưng canh đặt xuống, "Vậy cũng cho ba một cái được không?"
"Dạ!" Diệu Linh chìa bàn tay nhỏ bé ra đếm số người, "Diệu Linh một cái, bà
một cái, ba một cái, mẹ không có!" Vì hôm nay mẹ tè dầm!
* * *
Hôm sau là chủ nhật, Đường Diệc Thiên đồng ý dẫn Diệu Linh đi công viên
chơi. Sáng lúc ra cửa anh đột nhiên nói với Hàn Niệm, "À, em gọi điện
thoại cho Hạ Đông Ngôn đi."
"Hả?" Hàn Niệm quay đầu nhìn anh,
giống như thấy mặt trời đỏ rực nhô ra từ phía tây. Cô không nghe nhầm
chứ, Đường Diệc Thiên muốn gặp Hạ Đông Ngôn?
Đường Diệc Thiên cúi xuống buộc dây giày thể thao, "Kêu cậu ta ra nói chuyện trả nợ."
Hàn Niệm nhướng mày, "Hôm khác đi, không phải hôm nay chúng ta đi công viên sao?"
Đường Diệc Thiên đứng dậy, ôm lấy con trai, hai cha con mặc áo thể thao màu
xanh thẫm giống nhau, từ mặt mày đến dáng dấp đều không khác nhau là
mấy, nhất là độ cong của khóe miệng giống nhau như đúc.
"Hay muốn đến công viên rồi gọi cậu ta!" Đường Diệc Thiên hối thúc cô, "Mau gọi
cậu ta đi, chủ nhật tạp công cũng được nghỉ mà!" Nấm hương nhỏ của anh
đúng là quá ngốc, anh muốn để Hạ Đông Ngôn nhìn thấy một nhà ba người
vui vẻ hoà thuận của bọn họ!
Hàn Niệm hết cách lườm anh, gọi điện thoại cho Hạ Đông Ngôn.
* * *
Hạ Đông Ngôn bị ba anh Hạ Quan Đào bắt về NSJ làm việc, ngày qua ngày khổ
không thể tả, lúc nhận được điện thoại của Hàn Niệm thì không chút nghĩ
ngợi đã tung tăng chạy tới, "Đi ngắm hoa anh đào đi! Anh thích ngắm hoa
anh đào!"
Vừa đến công viên anh phát hiện tình huống không đúng,
hoa anh đào rơi nhẹ nhàng, nhưng đứng trong sự nhẹ nhàng này không phải
làm người đẹp, mà là người đàn ông! Còn là chồng người!
Đường
Diệc Thiên vác Diệu Linh trên vai, Đường Diệc Thiên không chỉ cao hơn Hạ Đông Ngôn mà còn phải cúi xuống nhìn anh, còn nhìn Diệu Linh cũng chỉ
có thể nhìn thấy lỗ mũi!
Khinh người quá đáng!
Hạ Đông
Ngôn ném cho anh một ánh mắt xem thường, đưa tay kéo lấy Hàn Niệm kể
chuyện thảm thương gần đây gặp phải, "Tiểu Niệm, em có biết không? Anh
rất thảm! Ba anh bắt anh đi làm cực lực, còn không trả lương cho anh nữa chứ!" Nếu không phải ngân hàng bị đóng băng, anh đã sớm chuồn!
Đường Diệc Thiên đưa tay kéo
Hàn Niệm từ trong ngực Hạ Đông Ngôn qua, cau mày lạnh lùng nói, "Nè, nói chuyện thì nói, cậu động tay làm gì?"
Hạ Đông Ngôn kiêu ngạo hừ
khẽ, "Trời, bây giờ còn sợ tôi chiếm lợi của cô ấy à, nói cho anh biết,
lợi tôi nên chiếm cũng đã chiếm! Nhiều năm như vậy, nắm tay ốm ấp cũng
là chuyện nhỏ!"
"Hả?" Đường tiên sinh đặt con xuống, lạnh lùng
nhìn Hạ Đông Ngôn, "Thật không?" Như cho anh một cơ hội cuối cùng, nhưng từ trước tới nay Hạ công tử đều không biết cái gì gọi là cơ hội cuối
cùng.
"Còn chưa hết đâu!" Hạ Đông Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, muốn
rút ngắn khoảng cách chênh lệch chiều cao! Anh không lùn chút nào, chỉ
tại Đường Diệc Thiên là một con quái vật lớn, cao như vậy làm gì không
biết! Ăn cơm không xài tiền à! "Lúc Tiểu Niệm trong tháng đều do tôi
chăm sóc! Hừ! Con trai anh gọi ba đều là gọi tôi!"
Nói tới chuyện gọi bà này, chắc chắn đang xát muối lên miệng vết thương của Đường Diệc Thiên, nhưng Hạ công tử tỏ vẻ còn có thể xát thêm tiêu lên mặt, "Nếu
không phải anh quấn quít làm phiền, còn ngủ trước nhà Tiểu Niệm, tôi đã
lấy cô ấy lâu rồi! Cả ba mẹ tôi cũng đồng ý! Thiếu chút nữa là con trai
anh còn phải theo họ Hạ của tôi đó!"
Đường Diệc Thiên liếc nhìn
Hàn Niệm, trong mắt viết: chỉ cần trả xong món nợ ân tình kia, anh sẽ
mang cậu ta đi đánh chết! Hàn Niệm có lòng ngăn cản Hạ Đông Ngôn tiếp
tục tìm được chết, nhưng không chịu nổi thần lực vô biên của anh.
"Anh đừng nghĩ Tiểu Niệm còn yêu anh, mối tình đầu của ai mà không gặp mấy tên cặn bã..."
Nhìn thấy sắc mặt của Đường Diệc Thiên dần ảm đạm, tuy trong lòng Hạ Đông
Ngôn hơi hồi hộp, nhưng vẫn kiên cường giữ sĩ diện, "Sao, lại muốn gọi
điện thoại cho ba tôi cáo trạng à! Anh là học sinh tiểu học sao? Thật ấu trĩ!"
"Sao vậy được?" Đường Diệc Thiên nhếch miệng, nở nụ cười
thích thú, "Tôi kêu Tiểu Niệm tìm cậu đến, là vì muốn cảm ơn cậu đã chăm sóc cô ấy mấy năm qua, với lại trả nợ ân tình cho cô ấy."
"Hừ!" Hạ Đông Ngôn không tin anh có lòng tốt như vậy, "Trả nợ, anh trả thế nào? Tuổi trẻ của bản thiếu gia đáng bao nhiêu tiền?"
Đường Diệc Thiên cười, lấy điện thoại ra gọi đi, "Hạ tiên sinh phải không,
hợp đồng lần trước ngài nói, tôi suy nghĩ cảm thấy có thể được. Sao? Tại sao không? Đó là xem mặt mũi của lệnh công tử, nên ngài mang tất cả
giấy tờ đến đây đi." Anh ngừng lại một lúc, liếc nhìn Hạ Đông Ngôn, tiếp tục nói, "Đúng rồi, không biết ở công ty lệnh công tử có bận không, nếu không bận, tôi muốn để cậu ấy thay mặt NSJ phụ trách lần hợp tác
này...Đúng, là để cậu ấy đến làm việc với Thịnh Thế chúng tôi..."
Cúp điện thoại, Hạ Đông Ngôn chậc chậc miệng, "Tính ra anh còn có lương
tâm, còn biết cứu tôi ra." Ngày nào cũng làm tạp công, nói ra đều phải
rơi nước mắt! Thay mặt cho NSJ thì Hạ đại thiếu gia anh mới có thân phận và địa vị!
Đường Diệc Thiên rộng rãi nói, "Đã nói phải trả nợ, chắc chắn tôi nói được làm được."
Hạ Đông Ngôn thấy anh kiên cường chính trực, nghĩ mặc dù Đường Diệc Thiên
đáng ghét, nhưng không đến mức không giữ lời hứa, nhưng anh vẫn mơ hồ
cảm thấy có gì đó không bình thường thì phải?
Vỗ tay một cái, Hạ công tử đã nghĩ thông suốt, "Không đúng! Sao tôi có thể vì tiền mà bán Tiểu Niệm cho anh chứ!"
Đường Diệc Thiên lạnh nhạt nói, "Cô ấy không phải là của cậu, muốn mua cũng không mua từ trong tay cậu."
"Vậy được rồi!" Đầu của Hạ Đông Ngôn nóng lên, "Muốn mua phải mua từ chỗ của bộ trưởng Hàn! Nhưng bộ trưởng Hàn hoan nghênh tôi, muốn bán chắc chắn
sẽ bán cho tôi! Ông ấy sẽ không quan tâm đến anh đâu! Anh bớt nằm mơ
đi!"
Một câu hoàn toàn thoải mái đã làm không khí đóng băng, lời
vừa ra khỏi miệng, bản thân Hạ Đông Ngôn cũng choáng váng, nuốt nước
mắt, rón rén lùi về sau, "Ha ha...Cả nhà các người chơi cho vui nhé, hợp tác của Thịnh Thế và NSJ, do tôi phụ trách, tôi phải đến công ty tìm
hiểu tình hình! Bái bai!"
Hạ Đông Ngôn chạy như bay, sợ chậm một
bước sẽ bị Đường Diệc Thiên tóm lại. Nhưng Đường Diệc Thiên cũng không
có đuổi theo anh, chỉ nhìn Hàn Niệm bằng cặp mắt nặng nề, cũng may vẻ
mặt lúng túng của cô chỉ chợt hiện lên, không có dư âm lại.
Như mắc xương ở cổ họng, luôn là trạng thái giữa bọn họ, cô phải nhanh tập thành thói quen.
* * *
Diệu Linh chơi vô cùng vui vẻ, thằng bé chơi mệt rồi nằm trong lòng ba ngủ
mất. Bọn họ thu dọn đồ chuẩn bị về nhà, Ôm Diệu Linh để lên ghế rồi cài
dây thật tốt, thằng bé ngủ sâu nên không thức giấc, đang ngủ mà miệng
vẫn không quên lẩm bẩm, "Ba...xem kìa...xem kìa..."
Hàn Niệm cởi
áo khoác cho thằng bé, rồi lấy áo khoác lớn của mình đắp lên người nó,
chuẩn bị tốt hết cho Diệu Linh, cô mới ngồi thẳng người, vừa nhìn lên đã gặp phải ánh mắt của Đường Diệc Thiên.
"Anh nhìn em làm gì?" Hàn Niệm vén tóc ra sau tai, ngẩng cằm nhỏ hỏi, "Chưa từng thấy người mẹ nào đẹp vậy sao?"
Đường Diệc Thiên định lắc đầu, nhưng cảm thấy lời của cô cũng không sai, lập
tức gật đầu, "Ừ. Chỉ có điều cảm thấy em thực sự không giống trước kia,
trước kia em giống như một đứa trẻ, bây giờ lại chăm sóc một đứa con có
da có thịt."
"Hả?" Cô hơi ngửa ra sau dựa vào ghế, đôi mắt lười
biếng mà quyến rũ, "Vậy xin hỏi Đường tổng, anh thích Lolita ngây thơ
hay Ngự Tả Ni thành thục?"
Đường Diệc Thiên nheo mắt, đôi mắt sâu sắc mang theo ý cười, "Mỗi bên một nửa."
"Gì mà mỗi bên một nửa." Hàn Niệm không hiểu, "Một nửa kia?"
Anh nhếch miệng, cười xấu xa, "Trên giường và dưới giường..."
Ôm khuôn mặt ửng đỏ, Hàn Niệm đưa tay véo anh, biết anh sợ nhất là bị
người khác véo vào eo của anh, cô véo lên eo anh, Đường Diệc Thiên cắn
răng quát cô, "Đừng ầm ĩ, Anh phải lái xe!"
"Lái xe giỏi lắm sao? Anh xuống dưới đi, em cũng có thể lái về nhà!" Hàn Niệm hừ một tiếng, không phải cô không có bằng lái!
"Em cũng có bằng lái?" Đường Diệc Thiên đã không đề cập đến thất bại của cô mà cô còn nói không biết xấu hổ! Trước khi bọn họ kết hôn cô đã đi thi
bằng lái, vất vả và trắc trở lắm mới lấy được bằng. Hôm sau cô đắc ý
muốn lên xe anh chạy thử. Thân xe còn chưa ra khỏi gara, cô đã đánh tay
lái qua trái, chỉ nghe thấy tiếng thân xe chấn động, kèm theo tiếng rắc
rắc, cô không biết gì đã giẫm chân ga, thân xe cà mạnh vào tường rồi
chạy ra khỏi gara, vừa tới tay còn chưa được ba ngày mà xe số lượng có
hạn đã phải đưa đi sửa chữa!
"Đó là trước kia!" Hàn Niệm biện minh cho mình, "Sau này đến châu Úc, em thường lái xe Hạ Đông Ngôn ra ngoài mua đồ!"
Đường Diệc Thiên thở dài, "Anh lại phải cho NSJ một chút lợi nhuận rồi..."
"Đường...Diệc...Thiên!" Hàn Niệm dùng hai tay bắt lấy anh, Đường Diệc Thiên trốn không thoát,
trong lúc hoảng loạn đưa tay kéo lấy tay cô, cô lảo đảo, chiếc mũi nhỏ
đập vào lồng ngực rắn chắc của anh, lập tức đỏ bừng.
Đường Diệc
Thiên rút kinh nghiệm là nói với cô nữa thì Hàn Niệm sẽ lập tức ầm ĩ,
nhanh chóng nói sang chuyện khác để bảo vệ mình, "Đúng rồi, đúng lúc anh muốn hỏi em, trước đó em nói em không cần anh hỏi thăm chuyện của
Phương Lượng dùm, vậy em đi tìm ai?" Tuy câu hỏi này hoàn toàn không có
logic "Đúng lúc", nhưng vẫn thành công dời đi lực chú ý của Hàn Niệm.
Thực ra đêm đó lúc Đường Diệc Thiên nói vấn đề giới hạn cuối cùng của mình
cô đã muốn nói thẳng với anh, nhưng Hàn Niệm không thể không thừa nhận,
mình còn có chút tư lợi, ngoại trừ tư lợi, cũng còn chút nghi ngờ.
Cô không nghi ngờ tình yêu và sự nhượng bộ của anh, nhưng cô không thể tin tưởng hoàn toàn, dù sao cô cũng còn nhớ rất rõ những sự thật đã xảy ra, lúc đó cùng đường mồm một trước mắt, dù thế nào thì bây giờ cô cũng
phải cho mình đường lui. Đường Diệc Thiên có thể vì cô mà tha cho Hàn
Phục Chu, nhưng cô không dám hy vọng xa vời là anh sẽ vì mình mà chủ
động cứu Hàn Phục Chu.
Tư liệu trong tay của Phương Lượng như một trái bom hẹn giờ, Hàn Niệm luôn thử đoán, nếu không phải mình, mà người khác lấy được phần tư liệu đó
sẽ ra sao. Thẩm Du và mình có hiệp định, Hàn Niệm biết có thể cô sẽ xé
bỏ đơn thuốc đó, nếu không nói với Đường Diệc Thiên, sớm muộn gì cũng
xảy ra chuyện không may.
Nhưng hai ngày nay vẫn luôn bối rối, cô
không biết nên mở miệng thế nào, sự bình yên và đẹp đẽ trước mắt khiến
người ta thở dài, cô luôn nghĩ làm thế nào để duy trì được tất cả những
thứ này, mà điều kiện trước tiên để duy trì những thứ này chính là nói
chuyện đó với Đường Diệc Thiên.
Chưa có lúc nào Hàn Niệm do dự
như giây phút này, từ đầu quyết tâm đã bị dao động, cô không có cách nào tàn nhẫn và dứt khoát như trước kia, cũng không có cách nào rời khỏi
anh để thực hiện giao dịch với Thẩm Du, cô yêu người đàn ông này, ao ước muốn sống bình yên với anh, đã định trước là sẽ lâm vào tiến thoái
lưỡng nan.
Lúc cô đang cắn môi dưới do dự, di động của Đường Diệc Thiên chợt vang lên, nhưng không hiểu sao cô lại thở dài nhẹ nhõm.
Trên thế giới này có một số việc tránh không khỏi, nhưng vẫn nghĩ có thể kéo dài thì kéo dài, quán tính của con người thật kinh khủng.
Cô
hoàn toàn không nghe được tiếng của đầu bên kia, chỉ nghe Đường Diệc
Thiên trả lời ngắn gọn và có lực, hơn nữa còn thấy mắt của anh càng ngày càng tối và lạnh xuống, cúp điện thoại, anh liếc sang nhìn Hàn Niệm,
cặp mắt lạnh thấu xương.
Anh nói, "Có nguồn tin Phương Lượng sắp lên chức, điều này chứng minh ông ta đã giao tư liệu trong tay ra."
Hàn Niệm vô cùng ngạc nhiên, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đường Diệc Thiên lại nghiêm túc hỏi cô, "Rốt cuộc người em tìm là ai?"
Đôi môi run rẩy của cô mở ra, "Là Thẩm Du."