Không Nhớ Không Quên

Chương 109: Chương 109: Chương 61.1




Tháng năm ở thành phố J, ở kỳ nghỉ của tuần lễ vàng khắp nơi đều đông đúc. Hàn Niệm không thích những chỗ nhiều người, cho nên đều ở nhà không muốn ra cửa. Đường Diệc Thiên mới xuất viện, cũng cần ở nhà nghỉ ngơi.

Lúc bắt đầu kỳ nghỉ Diệu Linh không cần dậy sớm nên vô cùng vui vẻ, nhưng ba ngày trôi qua, ở nhà buồn cũng không thích. Con nít sao chịu ở nhà mãi được?

Nhưng thằng bé ngầm cảm giác được ba mẹ đều, rất, lười! Ví dụ như mẹ, ban đầu sáng nào cũng rời giường làm đồ ăn sáng cho nó. Gần đây, Diệu Linh ăn xong đồ ăn sáng mà mẹ còn chưa dậy!

Còn ba nữa, ban đầu ba luôn dạy Diệu Linh phải làm một người đàn ông kiên cường và dũng cảm, nhưng ba đó, gần đây việc gì cũng dựa vào mẹ, làm nũng giống như con nít, thật không biết xấu hổ mà!

Diệu Linh chợt nhớ tới chú Hạ! Bởi vì gần đây chú ấy rất rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể chơi với mình. Nhưng gần đây ba sắp xếp cho chú ấy rất nhiều việc, chú Hạ bận quá trời, đã lâu không mua pizza cho Diệu Linh ăn.

Tuy Diệu Linh biết ba rất lợi hại, nhưng ba lợi hại cũng đã lâu không dẫn nó đi ăn gà chiên rồi! Diệu Linh bắt đầu nghi ngờ, ba có lợi hại thiệt không nữa! Còn nói là hiệp khách sâu bọ, bản thân cũng có lợi hại lắm đâu?

Thừa lúc mẹ và bà Trần bận nấu cơm, Diệu Linh chạy đến phòng sách của ba. Thằng bé đi khập khiễng sờ lên chuôi cửa, cẩn thận mở ra một khe nhỏ, tỉ mỉ nhìn vào trong từ cái khe hở đó, ba đang dựa vào ghế sofa đọc sách.

Diệu Linh đẩy cửa đi vào, gọi ba, "Ba!"

Đường Diệc Thiên thấy con trai đến tìm mình, không nói gì lập tức để tài liệu trong tay xuống, đưa tay ôm lấy Diệu Linh, đặt ngồi lên đầu gối của mình, "Sao vậy?"

"Con có một câu muốn hỏi." Tiểu Diệu Linh nghiêm túc nói với ba.

"Sao? Hỏi gì?" Đường Diệc Thiên cau mày, có câu hỏi biết tìm ba giải thích, xem ra trong mắt Diệu Linh, mình cũng rất có quyền uy! Đường tiên sinh im lặng tán thưởng mình.

Diệu Linh nghễnh cằm nhỏ lên, nói đâu ra đấy hỏi, "Ba, bắt đầu của truyện con vịt xấu xí là gì ạ?"

"À...Vịt mẹ dẫn cả đám vịt con đi lội nước." Đường Diệc Thiên tự khoe đã nắm chắc tiết tấu của con, nhưng thiếu chút nữa đã bị câu hỏi của Diệu Linh làm khó, "Phải vậy không?"

"Vậy Tôn Ngộ Không thì sao?" Diệu Linh lại hỏi.

"À...Ra từ trong tảng đá, đến Thuỷ Liêm Đông?" Đường Diệc Thiên vừa trả lời, vừa suy nghĩ tại sao Diệu Linh muốn hỏi những điều này, nhưng trước mắt anh vẫn chưa thành công nắm được lối suy nghĩ của con, chẳng lẽ đây là trò chơi khảo nghiệm trí nhớ?

"Vậy còn ba con heo con?" Diệu Linh dịch chuyển trên người anh, ngoẹo đầu đợi ba trả lời.

"Heo mẹ để bọn họ rời khỏi nhà, xây nhà của mình." Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng rơi vào trong sương mù (ý chỉ không hiểu gì hết), "Diệu Linh, rốt cuộc con muốn hỏi điều gì?"

Nhìn thấy ba ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của mình, Diệu Linh nắm bàn tay nhỏ cao giọng chất vấn ba, "Ba! Vậy tại sao con lại ở nhà?"

"Khụ khụ khụ..." Đường Diệc Thiên ngẩn người, mỉm cười, "Diệu Linh, con muốn ba dẫn con đi chơi phải không?"

Tiểu Diệu Linh giải thích ý nghĩa của từ ngữ, "Không phải con muốn, mà là tất cả mọi người đều ra ngoài, cho nên con cũng phải ra ngoài!"

Thực ra Đường Diệc Thiên cũng rất thích dẫn Diệu Linh đi chơi.

Nhưng...Gần đây Hàn Niệm luôn trực đêm ở bệnh viện chăm sóc cho Hàn Phục Chu, sáng mới về nhà ngủ, trưa còn phải hầm canh đưa đến bệnh viện, buổi chiều trở về nghỉ bù cho buổi trưa. Đường Diệc Thiên biết cô sẽ rất mệt mỏi, nhưng anh cũng không ngăn cản cô.

Dù sao, đối với cô mà nói, thời gian làm bạn với Hàn Phục Chu, cũng chỉ có một tháng. Đời người có rất nhiều chuyện, từ lâu đã không có cách nào suy xét đúng hay sai, đôi khi có thể làm, chỉ là không thẹn với lương tâm.

Kêu Hàn Niệm bỏ chút thời gian dẫn con ra ngoài chơi, đừng nói cô không chịu nổi, Đường Diệc Thiên nhất định cũng rất đau lòng. Nhưng kêu anh dẫn Diệu Linh ra ngoài một mình, anh cũng rất lo lắng. Dù sao thì miệng vết thương của mình vẫn còn đang trong thời kỳ hồi phục, anh không sợ mình bị thương, mà chỉ sợ miệng vết thương của mình đột nhiên xảy ra vấn đề gì đó, con nít như Diệu Linh phải làm sao đây?

Càng nghĩ, Đường Diệc Thiên càng cảm thấy, ngày nghỉ mồng một tháng năm dẫn con ra ngoài chơi là phải, ngoài ra, còn phải có người đi với mình. Chẳng hạn như...Hạ Đông Ngôn.

"Tôi không hiểu nổi." Hạ Đông Ngôn tiếp tục lái, cha con Đường Diệc Thiên và Diệu Linh ngồi phía sau xe, "Tại sao anh dẫn con trai đi chơi lại do tôi lái xe! Thư ký Lâm đâu?"

"Thư ký Lâm nghỉ phép về nhà rồi." Đường Diệc Thiên thản nhiên trả lời nửa câu sau của anh, làm lơ nửa câu trước.

"Chẳng lẽ đường đường là công ty Thịnh Thế, lại không có lấy một người tài xế?" Hạ Đông Ngôn sẽ không vì bị làm ngơ mà nói sang chuyện khác, từ trước đến nay anh luôn thích tự vạch áo cho người ta xem lưng, "Sao tôi phải đi chung với các người hả!" Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Cậu cũng biết mà." Đường Diệc Thiên nhìn anh, "Người khác tôi sẽ lo lắng, tôi biết gốc gác của cậu" Đường tiên sinh ý ở ngoài lời, Hạ Đông Ngôn cậu có làm chuyện gì xấu tôi còn biết số khu phố của nhà cậu!

(Ý ở ngoài lời: chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.)

"Cho nên đây là lý luận kẻ bắt cóc chó má của anh sao?" Hạ Đông Ngôn tức giận nói, "Anh có tin tôi phân thân trói cả hai cha con anh lại không hả!"

Hiển nhiên Hạ Đông Ngôn đe dọa Đường Diệc Thiên giống như một thiếu niên kiêu ngạo đang giận dỗi. Cho nên Đường Diệc Thiên lườm anh, mang hình thức dỗ con nít ra, "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn lái xe đi."

Giọng nói nhẹ nhàng buồn nôn đến mức khiến cả người Hạ Đông Ngôn nổi đầy da gà, "Đường Diệc Thiên! Sao dạo này anh nói chuyện buồn nôn quá vậy!"

"Thứ nhất là cậu không có vợ, thứ hai là không có con, sao hiểu được?" Đường tiên sinh nói xong câu nói đáng đánh đòn ấy, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, có lẽ anh thực sự không nên tìm Hạ Đông Ngôn làm tài xế. Anh nên tìm Cố Nhất Minh! Vừa hay báo thù năm đó cậu ta cười nhạo mình không có vợ! Cho dù Cố Nhất Minh là em họ của anh, cũng, không, được!

Đường tổng của Thịnh Thế, luôn luôn khoan dung độ lượng nhất trong nghề, nhưng trên tình trường, có thù tất báo!

Xe ngừng lại ở cửa tiệm pizza Diệu Linh muốn ăn, Đường Diệc Thiên mở cửa ôm Diệu Linh xuống xe, Hạ Đông Ngôn đậu xe xong, đẩy cửa đi vào với bọn họ.

Bởi vì Diệu Linh thích phong cảnh ngoài cửa sổ, cho nên Đường Diệc Thiên chọn một vị trí gần cửa sổ. Ngoài cửa sổ là đường cái nhộn nhịp, đối diện là bách hoá "Bách Liên". Ngày nghỉ mà thời tiết lại tốt, du khách đi trên đường rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.