Không Nhớ Không Quên

Chương 110: Chương 110: Chương 61.2




"Sao trước đây tôi không biết tiệm pizza này?" Nơi này cách cao ốc của Thịnh Thế không xa, Đường Diệc Thiên thường đi ngang qua, nhưng lần đầu tiên vào tiệm này.

"Loại người như anh, vừa nhìn là biết người cuồng công việc, không phải xã giao cũng là bữa ăn công việc, nếu không thì khoe phong độ của mình, ăn gan ngỗng tùng lộ, uống ngân châm Phổ Nhị, chán thấy mồ! Đồ ăn không tốt cho sức khỏe mới là thức ăn tinh thần của con người!" Hạ Đông Ngôn thông thạo mở thực đơn ra, bắt đầu lưu loát chọn món.

Nhân viên phục vụ ghi lại món của Hạ Đông Ngôn rồi liếc sang hỏi Đường Diệc Thiên, "Vậy còn vị tiên sinh này?"

Tuy Đường Diệc Thiên rất muốn bắt bẻ lại Hạ Đông Ngôn là lúc mình ở Châu Phi đã ăn gió nằm sương, không biết Hạ đại thiếu gia đang ăn chơi đàng điếm ở đâu. Nhưng nghĩ lại nên thôi, hơn nữa thực sự không biết tiệm ăn này, Đường Diệc Thiên cười đưa quyền gọi món của mình cho Hạ Đông Ngôn, "Cậu ta sẽ giúp tôi gọi món." Có lẽ là có Diệu Linh ở đây, Đường Diệc Thiên muốn tạo tấm gương tốt không kén ăn và lịch sự, anh nhẹ nhàng nói, "Anh ta ăn gì tôi ăn đó."

Nghe ba nói vậy, Diệu Linh cũng theo phong trào ngay, "Dạ! Con ăn giống ba! Cái gì con cũng ăn hết!"

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Chậc chậc..." Hạ Đông Ngôn nhìn hai cha con đồng thanh nhất trí này, cười mỉa, nhưng anh đã có cặp mắt đào hoa từ lúc sinh ra, dáng vẻ tức giận cũng rất kiêu ngạo, "Vậy thì tôi chọn, chút nữa không ăn, lột da các người."

Trong khoảnh khắc, Đường Diệc Thiên cảm thấy người phục vụ nhìn mình rất nhiều lần, hơn nữa cái nhìn đó, đảo qua đảo lại, ý nghĩa sâu xa, anh suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra ý của ánh mắt này.

Hạ Đông Ngôn chọn xong, kiêu ngạo khép thực đơn lại đưa cho người phục vụ, khá ân cần nói thêm một câu, "Đồ uống của con nít phải lấy bớt phân nửa đường và đá. Còn món điểm tâm ngọt cuối cùng, đổi chocolate phía trên bánh ngọt thành hạt dẻ, con nít ăn chocolate nhiều không tốt."

Người phục vụ xoay người rời đi, Đường Diệc Thiên không nhịn được khen anh, "Đúng là nhìn không ra, cậu biết nhiều chuyện về con nít như vậy."

"Điều này là đương nhiên, nhiều năm rồi mà. Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy theo chạy!" Hạ Đông Ngôn buông lỏng tay, "Đúng rồi, Diệu Linh thích ngồi chơi đồ chơi, hay anh qua phía tôi ngồi đi. Đừng ảnh hưởng đến thằng bé chơi!"

"Được." Tuy giọng điệu của Hạ Đông Ngôn không tốt, nhưng vì con trai của mình, Đường Diệc Thiên nghe lời đứng dậy, đi từ chỗ Diệu Linh sang chỗ bên cạnh Hạ Đông Ngôn ngồi, duỗi chân dài ra theo thói quen, vô cùng ngang ngược.

Diệu Linh tập trung chơi xe tải lớn của thằng bé và chờ pizza, Đường Diệc Thiên thả lỏng tâm trạng, tuy trên mặt không cười, nhưng giống như đang chứa nụ cười. Còn Hạ Đông Ngôn, từ trước đến nay luôn để nụ cười bất cần đời trên mặt, không chút đứng đắn.

Hai người đàn ông đẹp trai, một người chững chạc trưởng thành, một người hồn nhiên trong sáng, ngồi trên đường phố phồn hoa nhất của thành phố J, ngồi sát bên cửa sổ, dẫn theo một bé trai đi ăn pizza. Hai người đều cười, một người kín đáo, một người cởi mở, một người khí khái bức người, một người ân cần hoà nhã.Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Quá! Chuẩn! Rồi!

Lúc đầu Đường Diệc Thiên vẫn chưa để ý có vấn đề, chỉ cảm thấy mọi người đi ngang qua cửa sổ đều liếc nhìn bọn họ, nhưng từ nhỏ đến lớn Đường tiên sinh đều sống trong tâm điểm của mọi người, nên cũng không cảm thấy lạ. Còn Hạ Đông Ngôn, từ trước đến nay đều giống như chim công, cho dù có con gái đi qua đường cầm điện thoại chụp hình anh, anh cũng cảm thấy chắc chắn là mình quá đẹp trai!

Pizza nóng hổi ăn ngon hơn khi đã nguội, hai lớn một nhỏ mở lớn miệng cắn ăn, ăn vô cùng vui vẻ.

Lúc tính tiền, Đường tiên sinh tương đối dũng cảm đã bỏ tiền ra bao, mà Hạ Đông Ngôn cảm thấy ăn của Đường Diệc Thiên là đúng nghĩa, cho nên cả việc giả bộ đòi tính tiền cũng không làm, mà giống như một sự hiểu ngầm tế nhị.

Nữ phục vụ nhận lấy thẻ tín dụng Đường Diệc Thiên đưa tới, nhìn một nhà ba miệng hạnh phúc đầm ấm, do dự một chút thì mở miệng nói, "Hai vị tiên sinh, hiện tại tiệm chúng tôi có một hoạt động, nếu tình nhân hôn môi chụp hình, là có thể giảm 50 nguyên." Cô ta nói xong thì đưa tay chỉ vào vách ngăn chụp hình phía sau quầy thu ngân, trên tường dán đầy hình những cặp tình nhân hôn môi.

(50 nguyên [Yuan]= 172,587.01 Vietnamese Dong)

"Ừ." Đường Diệc Thiên biết, hoạt động kinh doanh có nghĩa vụ giải thích rõ cho khách hàng biết, nhưng người phục vụ này cũng không hiểu biết lắm, thực thi từng bước phải nhìn tình huống chứ, "Chúng tôi không thể..."

Nhưng lời từ chối của Đường Diệc Thiên, đối với người phục vụ giống như đang nghi ngờ và chất vấn tiệm của bọn họ! Chẳng lẽ tiệm không hiểu cho một nhà ba người của bọn họ? Bây giờ là thế kỷ 21, không thể có thành kiến với tình yêu đồng tính! "Không, tiên sinh, tiệm chúng tôi rất cởi mở. Tình nhân, không giới hạng trong nam và nữ! Nam và nam...Cũng có thể!"

"Ưu đãi 50 là độ rất lớn! Hôn một chút, cũng là thái độ tự do!" Thấy Đường Diệc Thiên còn đang do dự, người phục vụ không nhịn được cổ vũ, vừa rồi ông chủ nói, nếu soái ca này chịu chụp hình, nhất định phải phóng to ra, hiệu quả nhất định rất tốt! Sắc đẹp thay cơm áo chính là nói bọn họ!Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Đợi chút..." Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng hiểu ra, vươn tay chỉ vào cô ta, "Cô nói...Tôi..." Anh nói xong chỉ sang Hạ Đông Ngôn còn đang cười ngây ngô, "...Và cậu ta, là người yêu?"

"Khụ khụ khụ!" Nghe thấy những lời này của Đường Diệc Thiên, Hạ Đông Ngôn mới phản ứng kịp, thiếu chút nữa nhấc bàn lên, lại cảm thấy tình hình ngày càng không đúng, "Tôi và anh ta là người yêu! Mẹ nó! Có phải cô cảm thấy anh ta là công, tôi là thụ không!"

Đường Diệc Thiên lườm anh, "Cảm thấy vấn đề này thế nào? Nhìn thế nào thì tôi cũng đều là công!"

"Dựa vào chiều cao của anh sao?" Hạ Đông Ngôn cãi lại, "Chuyện này mà dựa vào cao thấp à?"

"Nếu không thì sao!" Đường tiên sinh nhanh chóng rút cặp chân dài của mình lại, đứng dậy, lập tức cao hơn Hạ Đông Ngôn đang đứng bên cạnh một khúc, "Chẳng lẽ cậu còn muốn phản công?"

"Không tin thì thử xem!" Hạ Đông Ngôn xem thường nhất là hành vi khoe chân dài này! Nó rất trơ trẽn!

"Tiên sinh...Hai vị tiên sinh..." Phục vụ không kiềm được ngắt ngang rồi đi vào trọng điểm, "Vậy, cuối cùng các người có phải người yêu không?"

Đường Diệc Thiên và Hạ Đông Ngôn đưa mắt nhìn nhau, Diệu Linh ở bên cạnh bẹp một cái ăn hết miếng pizza cuối cùng vào miệng, "Ba! Nhanh đi! Chúng ta còn phải đi xem phim đó! Những cuộc phiêu lưu của Rio!"

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Hạ Đông Ngôn khóc không ra nước mắt, "Đường Diệc Thiên! Anh phải tăng tiền lương gấp ba cho tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.