Quang Hậu ngồi bên ngoài theo dõi quá trình phẫu thuật suýt nữa ngủ quên mất, cuối cùng bên trong phẫu thuật cũng xong. Cậu ra ngoài ngồi đợi phía cửa, đèn phòng phẫu thuật tắt thì liền đứng dậy “Xong rồi à.”
Anh Khôi đi ra ngoài tháo găng tay và mũ trùm đầu xuống, gương mặt nghiêm túc “Anh là người nhà bệnh nhân à, tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, rất tiếc.”
Quang Hậu nhăn mày “Đùa à, theo kịch bản là giờ tớ phải khóc đúng không?”
Anh Khôi tháo đồ bảo hộ phẫu thuật đang mặc xuống rồi đi về hướng phòng nghỉ “Tùy thôi, nếu cậu thích.”
Quang Hậu vội đi theo “Bệnh nhân ổn chứ, cậu phẫu thuật nhanh thế, có thiếu bước nào không?”
Anh Khôi nhíu mày lại “Quên mất, cậu nhắc mới nhớ tớ bỏ bước gây mê rồi.”
Quang Hậu nói “Đừng nghĩ tớ không biết, cái đó là bác sĩ gây mê làm mà.”
Anh Khôi cười “Vậy à, thế mà cậu còn hỏi bác sĩ phẫu thuật làm thiếu bước không.”
Quang Hậu thấy tốc độ Anh Khôi nhanh hơn vội đi theo “Đợi với, lát nữa cậu ăn gì.”
Anh Khôi nói “Cậu rãnh lắm sao, cứ lẽo đẽo theo tớ, phòng cấp cứu không cần bác sĩ nữa rồi à?”
Quang Hậu nói “Tớ đâu trong ca trực, hôm nay bệnh nhân cũng không nhiều.”
Anh Khôi nói “Tìm tớ chỉ để có người ăn chung?”
Quang Hậu gật đầu “Đúng vậy đó, mà hôm trước nghe bác sĩ Đông nói cậu từng từ chối làm việc ở Đức Việt à. Sao giờ lại làm việc ở đây, lúc cậu vào làm việc trông bác ấy cực vui.”
Anh Khôi nói “Tớ muốn về địa phương làm hơn, gần gia đình.”
Quang Hậu tò mò “Vậy...”
Anh Khôi nói “Quay trở lại đây vì gia đình không còn ai nữa rồi, thầy bảo bệnh viện đang cần bác sĩ phẫu thuật nên đi thôi.”
Quang Hậu nhỏ giọng “Xin lỗi.”
Anh Khôi cười nói “Xin lỗi gì chứ, thay vì xin lỗi thì cậu phải đãi bữa này.”
Quang Hậu nói “Đúng là chỉ biết chớp thời cơ.”
Anh Khôi vỗ vai cậu “Đùa thôi, mà cậu thích phòng phẫu thuật à, nhiều lần thấy cậu đến xem rồi.”
Quang Hậu nói “À không, không hẳn.”
Anh Khôi nói “Hửm vậy đến làm gì, nếu thích thật thì cố mà theo, không khó đâu, đâu phải nhà cậu không có điều kiện.”
Quang Hậu thở dài “Đâu phải ai cũng thấy dễ, nói như không nói, thích thì đến xem thôi.”
Anh Khôi nói “Tùy cậu thôi, nhưng đừng đến nhiều quá.”
Quang Hậu nghiêng đầu “Tại sao?”
Anh Khôi bỗng áp sát mặt mình nhìn thẳng vào Quang Hậu “Vì cậu sẽ làm tớ phân tâm.”
Quang Hậu ấp úng “Gì mà phân tâm chứ, cậu cũng đâu nhìn phòng quan sát.”
Anh Khôi nói “Sao cậu biết là tớ không nhìn, cậu nhìn tớ à?”
Quang Hậu càng nói càng bị bắt thóp, giọng liền trở nên lắp bắp “Nhìn... nhìn gì chứ?”
Anh Khôi nói “Cậu còn phải trực cấp cứu mà, cứ đi đi lại lại như thế này sẽ mệt chết đấy.”
Bác sĩ Đông phía xa đi lại “Hậu.”
Anh Khôi thấy bác sĩ Đông đến liền nói “Thầy, vậy em đi nghỉ trước để hai người nói chuyện.”
Quang Hậu nhìn Anh Khôi rời đi thì quay lại hỏi “Chuyện gì vậy bác sĩ?”
Bác sĩ Đông nói “Con với Đông Hằng chuẩn bị đi công tác, lần này là công tác hai tuần, lo mà chuẩn bị.”
Quang Hậu ngạc nhiên “Không phải chứ bác sĩ, mấy năm trước năn nỉ hoài không cho đi, bây giờ là cho đi thật?”
Bác sĩ Đông cũng vui thay “Chủ tịch nói đến lúc cho mấy đứa nhỏ đi rồi.”
Quang Hậu nói “Vậy còn Anh Khôi.”
Bác sĩ Đông chỉnh lại mắt kính “Lần này nó không đi, thằng bé mới đến đây hai năm, ta vẫn chưa truyền dạy nó hết. Đứa học trò này phải nói rất có tiềm năng, sau này phải trông cậy nó rồi.”
Cứ mỗi lần bác sĩ Đông nhắc đến Anh Khôi thì đôi mắt liền sáng lên, thái độ rất hài lòng, là đứa học trò mà ông muốn thốt ra lời khen lại không biết nói gì cho đáng.
Quyết định nhận học trò rất đúng đắn, ông cũng học được rất nhiều từ Anh Khôi. Tiếp xúc nhiều với y học ngày càng phát triển Anh Khôi vẫn là nắm bắt kịp thời. Đôi lúc tự nhủ bản thân như một lão già lạc hậu.
Quang Hậu đứng cười đắc ý như đang nghe khen mình. Bác sĩ Đông thấy thái độ cậu có chút không hợp lý “Có phải khen con đâu. Nếu ta có một đứa con nữa chắc chắc sẽ làm mối cho thằng bé Khôi này.”
Quang Hậu cười nói “Chẳng phải vẫn còn con sao.”
Bác sĩ Đông ngạc nhiên, rất nhanh đã ngộ ra “A thì ra thằng nhóc này là để mắt tới Anh Khôi.”
Quang Hậu nghĩ tới là tức giận “Chứ bác nghĩ Đông Hằng lấy chuyện gì bắt con đổi ca với cậu ấy, chỉ biết lợi dụng người khác.”
Bác sĩ Đông nói “Ai biểu nhìn mặt con dễ phát hiện ra làm chi, lúc nãy ta để ý thấy hai mắt sắp dính lên người Anh Khôi luôn rồi. Nhưng mà viện trưởng để mắt đến Anh Khôi, con nên cẩn thận.”
Đừng để lún sâu quá rồi thoát ra không kịp.
Saint ngồi trên xe nhìn ra phía cửa “Là đậu hũ lướt ván.”
Đông Hằng vội dừng xe lại “Muốn ăn sao, nhưng... em vừa ăn tối mà?”
Saint nhỏ giọng “Thì sao chứ, chỉ có bấy nhiêu thôi, đã lâu lắm rồi không ăn.”
Nghe cậu nói vậy Đông Hằng đành vòng xe lại mua cho cậu một phần “Này ăn đi, đừng ăn nhiều quá không tốt đâu.”
Saint cầm lấy, nhìn món ăn nóng hổi trước mặt liền tủm tỉm cười, không nhịn được mà ăn ngay một miếng “Cảm ơn.”
Đông Hằng nói “Sau này không cần khách sáo cảm ơn, trả tiền anh là được.”
“Cơ mà anh không biết em thích đậu hũ lướt ván đấy.”
Saint nuốt miếng đậu đang ăn xuống “Không hẳn là thích, thường ngày sẽ không chủ động tìm mua, nhưng thấy thì sẽ ăn.”
Đông Hằng nói “Ít ăn vặt lại đi, không tốt đâu, ăn nhiều quá sau này em sẽ biến thành heo.”
Saint vừa ăn vừa nói “Biết rồi mà.”
Lát sau Saint liền hối hận “Em hình như không ăn nổi nữa rồi, chỉ mua một phần thôi sao nhiều thế này.”
Đông Hằng xoay mặt né tránh “Đừng nhìn anh, anh đang lái xe không ăn thay em đâu, tự ăn hết đi.”
Saint đưa hộp đậu hũ trước mặt anh “Không phải anh nói em nên ăn ít thôi sao, nhìn anh là biết chưa từng ăn món này rồi, cứ xem như là ăn thử đi.”
Đông Hằng bày ra vẻ mặt không đồng thuận nhưng miệng cứ không ngừng nhai. Anh được Saint đúc bao nhiêu là ăn tất, chẳng bao lâu rồi cũng ăn gần hết.
Đây có phải là vai trò bạn trai trong mắt Saint? Xem như là có chút lợi ích.
Đã đến miếng cuối cùng rồi cũng không tha, Saint không cẩn thận làm rơi lên áo Đông Hằng, cậu vội tìm khăn giấy lau cho anh “Xin lỗi.”
Đông Hằng sau khi thắng xe lại thì nói “Không sao không sao, em cứ vào nhà đi.”
Saint nói “Lát nữa anh có đi làm không?”
Nhìn Saint cứ luống cuống, Đông Hằng giành lấy khăn giấy trên tay cậu tự lau “Nhà anh không có ai hết, chắc là sẽ đến bệnh viện.”
Saint nói “Vậy vào nhà em thay áo rồi đi.”
Đông Hằng nói “Không sao, đến bệnh viện thay sau cũng được.”
Saint nói “Vậy thì rất khó chịu, không lâu đâu.”
Đông Hằng rồi cũng đồng ý.
Lát sau về đến nhà Saint liền lấy áo cho Đông Hằng thay. Áo cậu nhìn có vẻ nhỏ so với Đông Hằng, lúc anh mặc vào áo ôm sát cả người. Cậu đứng nhìn nhìn một hồi rồi tìm áo khác cho anh thay.
Saint nói “Không ngờ anh làm bác sĩ mà vẫn giữ được dáng người thế này.”
Đông Hằng giọng tự nhiên “Nếu không làm bác sĩ có khi anh đã là vận động viên rồi.”
Saint cười lớn “Gì chứ, vận động viên? haha.”
Đông Hằng nhìn Saint cười chọc mình liền không hài lòng “Mau tìm áo khác đi.”
Saint nói “Nhắc mới nhớ lần trước em thấy anh cấp cứu, chạy không tệ nha.”
Đông Hằng cười nói “Em biết khi cấp cứu quan trọng điều gì không?”
Saint lắc đầu “Không biết.”
Đông Hằng nhìn thẳng vào mắt Saint “Đối với anh là tốc độ, kĩ thuật, còn có... kinh nghiệm.”
Saint suy nghĩ “Sao em nghe không đơn giản như vậy nhỉ, chắc chắc điều anh nói có ẩn ý.”
“A... anh... anh.”
Đông Hằng thấy thái độ ngạc nhiên của cậu liền vờ cười nửa miệng “Gì?”
Saint nói “Anh đừng có mà suy nghĩ đen tối ở đây.”
Nói rồi Saint sang phòng khác tìm, tìm mãi vẫn không thấy chiếc áo đi làm nào phù hợp với Đông Hằng. Xuống phòng khách thì thấy Đông Hằng đang ngồi trên sô pha xem ti vi.
Saint đúng là không nên chuốc khổ vào mình, nhìn quanh một lượt liền để ý thùng giấy trên kệ bếp treo tường, nghĩ ngợi một lát rồi tiến lại gần. Nhón chân mãi vẫn với không tới liền nhìn hướng phòng khách “Đông Hằng, giúp em lấy cái này.”
Đông Hằng mãi mê xem TV không để ý cậu “Chuyện gì?”
Saint nói “Hôm trước mẹ có mua mấy cái áo cho em nhưng rộng quá không mặc, tìm chỗ đó xem sao.”
Đông Hằng nghe được liền thắc mắc xoay người lại xem “Áo sơ mi mà để trên kệ bếp?” . Chuyên trang đọc truyện == TRUMtгu yeИ.VN ==
Saint mất kiên nhẫn “Lúc đó không nghĩ nhiều mà, còn định làm nùi giẻ, anh mau lại đây đi.”
Đông Hằng nghe cậu hối thì đi lại bếp, nhìn nhìn rồi dựa người vào cửa “Cao thế này anh cũng lấy không tới đâu, em đặt nó lên như thế nào thì lấy xuống thế đó.”
Saint nói “Ừ nhỉ, sao em lại đặt nó tận trên đó được.”
Thấy vẻ mặt cậu nhớ lại mãi không ra, Đông Hằng đứng nhìn xung quanh vật gì có thể leo lên được “Chắc là em lấy cái ghế nào đó đứng lên thôi”, nói dứt câu liền đi thẳng lại chỗ Saint với tay lấy cái thùng xuống, không ngờ lại vừa tới.
Đông Hằng mò một lát thì lấy cái áo ra đưa đến trước mặt Saint “Là cái này à, mấy cái áo này đều đúng cỡ của anh.”
Saint nói “Hẳn là nó rồi, cái này mấy hôm trước tưởng vừa người mới đi giặc, ủi một chút là ổn thôi.”
Đông Hằng gật đầu “Được rồi, anh vốn không vội, cứ từ từ mà làm. Nhưng sao em có thể lấy cái áo định làm nùi giẻ cho anh mặc chứ?”
Saint nghĩ ngợi, cỡ áo của cậu đâu phải bà Cảnh không biết. Trùng hợp mấy cái mẹ cậu mua lại đúng cỡ của Đông Hằng. Không phải mẹ cậu biết sẽ có ngày cậu tìm áo cho Đông Hằng mặc à. Bà Cảnh nghĩ sẽ có chuyện phát sinh sao?
Đông Hằng theo Saint vào phòng cậu, Saint treo áo lên sử dụng bàn ủi hơi nước tỉ mỉ ủi từng chút. Đông Hằng đứng cách cậu khoảng không xa nhìn một lúc, cảm nhận được vài tia ấm ấp. Không ngờ lại có ngày an tĩnh ngắm cậu làm việc nhà thế này. Cảm giác có gì đó chờ đợi cũng không tệ.
“Anh có thể ôm em không?”
Saint chưa kịp nói gì thì đã cảm nhận được hai cánh tay luồn qua eo mình. Dù giật mình nhưng may là Đông Hằng đã nói trước, không thì xui rủi không còn áo mà mặc nữa rồi.
Ủi áo xong thì Saint xoay người lại, Đông Hằng vẫn chưa có ý định buông tay ra, cậu thuận thế dần đưa hai tay lên chạm vào anh, xem như lời đáp.
Thấy Saint ôm mình thì Đông Hằng càng siết chặt hơn, thấy có vẻ lạ Saint liền hỏi “Sao vậy?”
Đông Hằng định nói về chuyến công tác sắp tới của mình nhưng không khí đang tốt thế này lại không muốn phá vỡ, thôi thì để sau vậy “Không gì, lâu rồi không được như thế này, một lát thôi.”
Nhiều người lúc thích thì cuồng nhiệt theo đuổi, lúc có được rồi lại ngoảnh mặt làm ngơ. Tự bản thân không cho ai cơ hội thì đừng ngồi đợi thời cơ tốt đẹp đến.
Chẳng mấy chốc lại ngẫm cuộc đời này không biết tồn tại là vì điều gì.