“Mày mau cút ra khỏi nhà ngay cho tao“.
Blue vừa bước vào phòng khách ba cậu liền vơ tay lấy bình hoa ném xuống, suýt nữa thì đã va phải chân cậu. Mới đó đã qua mấy năm rồi, kể từ ngày cậu giới thiệu Sky với mọi người trong gia đình dường như đến nay chưa ngày nào yên ổn.
Blue lớn tiếng “Ba ngày nào cũng vậy, không chán à.”
Ông Minh quát “Đừng gọi tao là ba, tao không bao giờ nhận đứa con không chịu nghe lời như mày.”
Hoàng Nghi vội kéo tay ông “Ba à thằng nhỏ về thăm ba mà, đừng giận.”
Ông Minh đẩy tay Hoàng Nghi ra “Con nhìn đi, bao nhiêu tâm quyết ta đổ vào hai đứa. Bây giờ con không thể đi lại được nữa rồi, nó chính là ỷ lại chỉ còn nó nối dõi liền giở trò chống đối.”
Blue nói “Ba à anh hai còn ở đây, sao ba lại nói vậy.”
Ông Minh nói “Ta nói không đúng gì à.”
Hoàng Nghi nói với Blue “Hay em cứ lên phòng trước đi, nghỉ ngơi một chút.”
Ông Minh nói “Blue, mày đứng lại đó.”
Nghe ông Minh bảo đứng lại Blue liền bỏ ngoài tai, trực tiếp đi thẳng lên phòng, cứ cãi nhau như vậy mãi cũng không phải cách.
Phòng Blue ngoại trừ giường ngủ gì cũng chẳng có, ở nhà được mấy ngày cơ chứ. Không phải anh hai bảo thì cậu cũng không về. Mỗi lần như thế Hoàng Nghi đều nhắn ba nhớ cậu rồi... ai mà tin chứ.
Hoàng Nghi thấy vợ mình bày đồ ăn ra bàn vừa xong liền nói “Em lên bảo Blue xuống ăn đi, anh đi gọi ba.”
Yên Tử nói “Em biết rồi.”
Hoàng Nghi không tiện đi lại nên anh thường sẽ gọi ông Minh, phòng Blue ở trên lầu nên chỉ đành nhờ Yên Tử. Vả lại ngoài anh ra chỉ có cô ấy mới có khả năng thuyết phục cậu.
Blue rất quý người chị dâu này. Yên Tử lúc trước hoạt bát đáng yêu, từng là bạn rất thân với anh cậu. Cho đến một ngày kẻ thù ông Minh đến tận cửa nhà thanh toán thù hằn.
Năm ấy Hoàng Nghi mới chỉ mười bảy mười tám tuổi đã bị nhắm vào trả thù, vết thương cột sống do đạn để lại không thể trị khỏi hoàn toàn.
Cứ nghĩ lúc ấy mây đen hoàn toàn bao phủ, Hoàng Nghi mất động lực, cả ngày đều là bóng dáng suy sụp thì Yên Tử chủ động xuất hiện, luôn bên cạnh chăm sóc anh. Với trạng thái an ủi, tính cách của cô ấy anh phần nào cũng thoải mái không còn ủ rũ.
Hai người bên nhau ngần ấy năm, cứ nghĩ tình bạn của họ mãi tốt đẹp như thế. Bỗng một ngày Yên Tử ngỏ ý muốn kết hôn với anh, anh nhớ rất rõ hôm cô ấy tỏ tình gương mặt không chút căng thẳng nhưng hai tay lại chống đối, cứ mãi run rẩy.
Hai người đối mặt nhau, bao nhiêu can đảm dồn hết vào câu “Tớ thích cậu” thế mà bị từ chối thẳng thừng. Hoàng Nghi lúc ấy đã từ chối ngay lập tức, nhanh đến mức như chưa hề suy nghĩ đã trả lời ngay.
Yên Tử lúc ấy gương mặt bình tĩnh đến lạ, đứng đờ người một lúc lâu. Có lẽ cô nghĩ anh luôn mãi xem cô ấy là bạn, tình cảm của hai người, không phải, tình cảm của cô vốn chỉ là một phía.
Hoàng Nghi lúc ấy không muốn liên lụy đến cô đành phải tuyệt tình, anh vốn đã biết tình cảm của cô, không có cô gái nào lại phí thanh xuân của mình cho một người bị phế hai chân cả.
Ngày mà Yên Tử bày tỏ với Hoàng Nghi đều là đoán được từ trước nên anh mới nhanh chóng từ chối, đáng lẽ ra việc này anh nên bảo cô từ bỏ ngay lúc ban đầu, chỉ là không nói ra được.
Tình cảm của hai người nói nên dừng lại là có thể dừng lại sao, vốn dĩ là không thể. Đến lúc nhìn thấy ánh mắt tâm huyết lúc cô bày tỏ, anh mới bắt đầu hối hận, đúng ra là không nên gieo cho cô hy vọng, một chút cũng không được.
Đến nước này lại thành ra không nỡ.
Hai người họ không tổ chức hôn lễ, Hoàng Nghi từng nói đùa với Yên Tử rằng nếu chẳng may cô hối hận thì cứ bỏ đi, anh luôn không bao giờ trách cô.
Lúc ấy Blue cũng đã tuổi hiểu chuyện, biết được rằng không phải chuyện gì cũng tự mình quyết được ngay cả khi chuyện đó có liên quan trực tiếp đến bản thân.
Lần này về Blue ở nhà lâu hơn mọi lần, Hoàng Nghi với Yên Tử ra sức khuyên nhủ ba và Blue rất nhiều hai người họ mới chịu ngồi nói chuyện riêng.
Vừa mới ngồi xuống ông Minh đã nói “Tha cho con bé kia đi.”
Blue nhìn ba mình “Ba à, không phải chứ, con đã làm gì cô ấy đâu.”
Ông Minh nói “Coi như là tao xin mày vậy, anh mày thế này rồi, cả mày cũng muốn kết quả như thế à.”
Nhắc tới anh hai Blue lại tức giận “Chân anh hai bị như thế đều là do ba hại, không phải ba xích mích với đám buôn đạn lậu thì cũng không đến nỗi ngày hôm nay. Thời đại gì rồi chứ, con kết hôn với cô ấy làm ba mất mặt sao.”
Mới nói vài câu thì suýt nữa đánh nhau, nhưng hai người họ lúc nãy đã hứa với Hoàng Nghi và Yên Tử không được cãi nhau, đành ngồi xuống bình tĩnh một lát.
Ông Minh nhẹ giọng “Không phải ba không thích con bé, dù gì người ta cũng là con nhà học thức nhưng gia đình con bé làm cho nhà nước. Con cũng biết mà, từ lúc còn trẻ đến bây giờ ba làm không ít việc liên can không tốt, ba không sợ bị bắt chỉ sợ hai đứa sau này lấy nhau thành ra khó xử.”
Blue ngồi lắng nghe ba cậu nói chỉ biết im lặng.
Ông Minh thấy cậu không nói gì đành nói tiếp “Chuyện của anh con biết đều là lỗi của ba cả nhưng con cũng đừng quên cũng chính ngày hôm đó vợ ba đã mất như thế nào. Cuộc đời này của ba sẽ không bao giờ quên mối thù năm đó, bàn tay ba không thể rửa sạch được nên chỉ biết né tránh càng xa càng tốt, không muốn nó thêm bẩn.”
“Nếu con cứ nhất quyết theo ý mình, ba muốn cản cũng không cản nổi.”
Blue nhẹ giọng “Sky biết cả rồi.”
Ông Minh nhíu mày “Con vừa nói gì?”
Blue liền nói “Bạn gái con đều biết cả rồi, cả việc ba muốn trả thù.”
Ông Minh ngạc nhiên, cười nhẹ “Vậy con bé đã phản ứng thế nào?”
Blue nói “Không thế nào cả, Sky nói nếu ba tin tưởng họ thì sẽ nhờ ba cô ấy điều tra đường dây buôn lậu đó. Không sớm thì muộn, rồi sẽ có ngày chúng phải trả giá.”
“Vụ án năm đó nghiêm trọng như vậy, họ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Ông Minh an tâm được phần nào, thở dài “Mẹ con lúc trước có chút giống con bé Sky, cũng là con nhà quyền quý, đều tại ba đã hại bà ấy. Không ngờ bây giờ chính ba lại áp đặt chúng vào con, mấy năm nay con vất vả rồi, là ba có lỗi với tụi con.”
Blue nhích lại ngồi gần ba mình “Con... xin lỗi, một nửa cũng là lỗi do con.”
Trong mọi cuộc cãi vã, người trong cuộc đều có một phần lỗi.
Ngày hôm sau không khí gia đình trở nên hòa thuận một cách kì lạ, tình cảnh thế này lại cảm thấy không quen “Con trai, định đi làm à.”
Blue đi lại nhà bếp thuận tay lấy một cái bánh nướng “Vâng.”
Ông Minh nói “Không đợi ăn cơm à, cái tính của con lúc nào cũng hấp tấp như vậy.”
Blue bước đến cửa thì ông Minh bỗng gọi cậu lại “À mà ba nghe nói ông Hà Cảnh sắp mở thêm chi nhánh ở ngoài Bắc rồi, còn nhớ đến chúc mừng.”
Blue quay qua nhìn Hoàng Nghi, giọng nài nỉ “Anh hai à.”
Ông Minh nói “Lần trước tiệc thằng bé Hà Khôi đã không đi rồi thì lần này tự đi. Hoàng Nghi đi lại bất tiện vả lại phải làm việc cho ba rồi, đừng ở đó mà kiếm cớ.”
Hoàng Nghi và Yên Tử lúc này cùng nhau cười thầm, lại trở về ngày tháng yên bình như lúc trước rồi. Cũng may tình cảm giữa hai người họ vẫn chưa đến mức gọi là không thể cứu vãn.
Blue rất lười đi những sự kiện thế này, vốn dĩ cậu không biết nhiều về công việc làm ăn của gia đình. Người thừa kế gia nghiệp đã định sẵn là anh cậu nhưng những lúc xã giao đều bắt cậu đi, thiết nghĩ cũng không đến nỗi tệ, lỡ sau này trỗi dậy ý định làm giàu thì ít nhất còn có cái gọi là mối quan hệ.
Rõ ràng trên điện thoại thông báo xác suất mưa hôm nay là ba mươi phần trăm vậy mà vừa bước ra khỏi nhà trời đã thấy từng mảng mây đen. Cũng may mưa không quá lâu, trời vừa tạnh thì công ty cũng đã tan ca.
Saint thở phào “May quá, không ướt xíu nào cả.”
Đông Hằng nói “Bây giờ muốn đi ăn ở đâu?”
Saint suy nghĩ “Hay là hôm nay đi ăn quán... À nói mới nhớ quán lần trước ăn có món mới vẫn chưa ăn thử.”
Đông Hằng khởi động xe “Cũng được.”
Saint cười mỉm, đưa tay vỗ chiếc ba lô đi làm “Hôm nay em mời, vừa mới nhận lương, ha ha.”
Đông Hằng nói “Vậy anh sẽ ăn hết lương của em.”
Chạy một lát thì Đông Hằng dừng xe chỗ cây ATM gần công ty rồi bước xuống “Đợi anh một lát.”
Saint tỏ vẻ nghi hoặc đưa mặt nhìn ra ngoài “Đã nói là em sẽ mời mà anh còn bắt em đợi anh rút tiền?”
Đông Hằng vừa đợi rút tiền vừa quay lại nói “Quán đó chỉ thanh toán tiền mặt thôi mà.”
Saint nói “Nếu như vậy thì cũng phải là em rút tiền.”
Đông Hằng nói “Lương em tháng nào chả bị trừ tội đi trễ.”
“...”
Đông Hằng cười nhẹ “Không sao đâu, bấy nhiêu đây anh vẫn còn nuôi em nổi.”
Saint nói “Không phải là ý đó.”
Đông Hằng rút tiền xong thì liền quay trở lại xe “Được rồi đừng giành nữa, dù gì sau này nếu có kết hôn, những thứ này đều là của chung rồi. Anh còn tự trả được ngày nào thì cứ để anh trả, lần sau những việc này đều phải nhờ em rồi.”
Saint nói “Ai mà thèm kết hôn với anh. Kết hôn thì phải chia tiền, ngắm người nào đẹp cũng phải dè chừng, kiểu gì cũng sẽ bị hỏi dự định chừng nào có con, hai người kiếm tiền ba miệng ăn, đến lúc li hôn lại phải nghĩ cho con cái, lo lắng danh dự bản thân còn chưa đủ còn phải lo cho người khác, tùm lum các thứ. Còn nữa...”
Đông Hằng nói “Vẫn còn à.”
Saint nhỏ giọng “Tiền thì chắc gì em đã được giữ chứ, chỉ sợ tình cảm không đủ lúc kết hôn xong chỉ để lại hối hận.”
Đông Hằng đưa tay sang nắm lấy tay Saint “An tâm đi, mà lúc nãy anh cứ nghĩ em sẽ nói là sợ anh dấu quỹ đen chứ.”
Saint siết chặt tay lại “Anh chính là suy bụng ta ra bụng người, nếu anh dấu quỹ đen thì chứng tỏ là anh sợ em chứ không phải là em sợ anh.”
Đông Hằng bật cười, cảm thấy câu nói này thật đúng “Vậy à.”