[Quan hệ tình cảm phải tự giữ lấy, khi đã đánh mất sẽ không thể nào quay lại nữa.]
Quang Hậu mỗi ngày đều đến ngồi chơi với mấy đứa nhỏ ở bệnh viện đến tận chiều mới chịu rời đi, nghĩ lại lúc rảnh vẫn là nên đến giúp Đông Hằng một chút.
Đông Hằng cũng hiểu được Quang Hậu rất thích những đứa trẻ ở bệnh viện, dù gì anh cũng không giỏi giao tiếp với chúng, lại càng nhiều phần muốn cho Quang Hậu thoải mái một chút.
[Không biết trút được bao nhiêu gánh nặng tình cảm thì mới có thể phấn chấn bình thường trở lại. Cậu ấy không thể trút bỏ nhưng muốn bình tĩnh thì cố gắng chút là được.]
Lúc Quang Hậu gần đến phòng làm việc thì nhìn thấy Anh Khôi và Đông Hằng cùng nhau bước ra. Nhìn thấy Anh Khôi, Quang Hậu không biết tại sao lại không thể đi tiếp nổi nữa, dừng chân tại chỗ.
Đông Hằng thoáng nhìn thấy Quang Hậu run người, lại gần vỗ vỗ vai cậu “Bình tĩnh đã, tớ có việc phải về trước.”
Quang Hậu giọng tự nhiên “Mắt tớ không đỏ, cũng sẽ không khóc.”
Anh Khôi nghe được câu nói của Đông Hằng cũng không hiểu ý của anh muốn nói là gì, chỉ biết sau khi nghe được câu đó, Quang Hậu trông khá hơn một chút. Như có khoảng cách xa lạ giữa anh và hai người họ, rõ ràng từ nào anh cũng biết nhưng đổi lại anh chẳng hiểu gì cả.
Anh Khôi chưa kịp mở lời thì thấy Quang Hậu xoay người có vẻ định rời đi, anh nhanh chân đi lại đứng trước mặt cậu “Cậu sao vậy, không phải lúc nãy muốn vào phòng làm việc à.”
Quang Hậu ngẩng mặt “Lúc nãy chỉ là muốn tìm Đông Hằng, bây giờ cậu ấy đi rồi tớ phải đến khoa cấp cứu.”
Anh Khôi nhíu mày “Không phải là cậu cố ý muốn tránh tớ đấy chứ?”
Quang Hậu nói “Tránh cậu làm gì, cậu cũng không thể làm gì tớ.”
Quang Hậu đẩy nhẹ Anh Khôi tránh sang một bên nhường đường cho mình đi. Anh Khôi thuận theo xoay người nhìn theo bóng dáng Quang Hậu, cảm giác được bóng lưng của cậu đầy tâm sự. Rõ ràng thường ngày đều cười cười nói nói, hôm nay lại cùng với mình không nói quá hai câu.
Thường ngày chỉ ở khoa phẫu thuật thôi cũng có thể thấy bác sĩ cấp cứu như Quang Hậu đi lòng vòng quanh mình. Mấy ngày nay có phải không là ngày thường không?
Anh Khôi ngồi nhìn đồng hồ, giờ này cũng sắp tan làm cũng không biết mình đang trông đợi điều gì. Hẳn là có người trò chuyện vui vẻ cả ngày quen rồi, bây giờ làm việc một mình cảm giác giống như vừa bị cô lập.
Anh Khôi ngồi nghĩ ngợi một hồi, nghe có tiếng bước chân liền ngẩng mặt lên nhìn “Tớ biết rồi cậu cũng đến mà.”
Quang Hậu gấp gáp nói “Bác sĩ Đông bảo cậu qua phòng cấp cứu số hai hỗ trợ phẫu thuật.”
Anh Khôi khẩn trương “Được.”
Cứ tưởng cậu ấy đến để cùng mình về nhà, không ngờ rằng lại là tăng ca. Nhưng tại sao lại là Quang Hậu đến thông báo Anh Khôi cũng không rõ, bệnh viện trước giờ đều không thiếu y tá.
Lúc cuộc phẫu thuật kết thúc, Anh Khôi bước ra ngoài động tác đầu tiên là nhìn hướng phòng quan sát. Đợi mãi một lát vẫn không thấy ai đi ra. Bác sĩ Đông ra sau thấy vậy tiến lại gần “Nhìn gì thế, đợi ai à.”
Anh Khôi chốc giật mình, vội tháo đồ bảo hộ trên người ra “Không có gì đâu thầy.”
Bác sĩ Đông nhẹ giọng “Nếu là đang muốn tìm Quang Hậu thì không cần nữa, thằng bé lúc nãy đã thay ca Đông Hằng rồi.”
Anh Khôi ngạc nhiên “Sao thầy lại nghĩ con là đang đợi Quang Hậu?”
Bác sĩ Đông cười nói “Ánh mắt của con có thể lừa được ai chứ, vả lại giờ này ngoài thằng bé đó ra thì ai sẽ chịu ngồi ở phòng quan sát chứ.”
“Hôm nay con vất vả rồi”, bác sĩ Đông vỗ vai Anh Khôi rồi nhanh chân ra ngoài. Nghĩ lại thì đúng thật là, lúc trước nếu không phải muốn học phẫu thuật thì cậu ấy đến đây để làm gì chứ?
Sáng sớm Anh Khôi đi vào phòng làm việc thì thấy Quang Hậu đang nằm dài trên bàn mà ngủ say. Anh Khôi làm việc trong yên tĩnh để Quang Hậu ngủ thêm một chút, lát sau anh không cẩn thận làm rơi lọ bút, khiến cậu chợt tỉnh giấc. Anh Khôi quay sang thấy Quang Hậu đã ngồi thẳng dậy liền nói “Xin lỗi, tớ không cố ý.”
Quang Hậu vừa mới tỉnh, giọng có chút khàn “Không sao.”
Nói được hai từ thì cổ họng lại càng khó chịu, Quang Hậu với tay lấy bình nước trước mặt nhưng có vẻ đã hết. Cậu định đứng dậy đi lấy nước mới, dù gì ngồi đây chỉ khiến thêm khó chịu, không chừng lại đau lòng.
Chưa rời khỏi ghế thì Anh Khôi đã đưa cho cậu bình nước của anh “Nếu thấy khó chịu thì cứ uống cái này trước cũng được.”
Quang Hậu nhìn bình nước mà Anh Khôi dúi vào tay mình. Lúc trước đâu phải chưa từng uống chung, bây giờ từ chối lại không thể lấy lý do là ngại hay đại loại vậy “Cảm ơn.”
Anh Khôi nghe hai từ này cảm giác thật nặng nề “Bình thường không phải cậu sẽ nói... được?”
Quang Hậu chỉ uống một ngụm nhỏ rồi trả lại cho Anh Khôi “Vậy sao?”
Vốn chính cậu cũng không nhớ nổi lúc trước đã cư xử tự nhiên hay ra sao với Anh Khôi, chỉ biết là bây giờ cậu phải đối xử với anh như một người bạn bình thường.
Anh Khôi không nhịn được cảm giác xa lạ này với người trước mắt “Mấy ngày nay sao cậu không đến khoa phẫu thuật nữa?”
Quang Hậu nói “Tớ vẫn đến mà.”
Anh Khôi nói “Cậu chỉ đến vì thông báo cần phải phẫu thuật.”
Quang Hậu cười nói “Vậy nếu không phải việc đó thì tớ đến làm gì?”
Đúng vậy, nếu không có ca phẫu thuật nào thì lấy lý do gì mà Quang Hậu lúc trước đều đặn xuất hiện trước mắt anh “Không phải cậu vốn rất thích làm bác sĩ phẫu thuật à?”
Quang Hậu nghĩ chuyện này đúng là không nên dây dưa, ngồi xuống từ từ cùng Anh Khôi nói rõ “Cậu nói đúng đấy, tớ lúc trước đã từng rất muốn làm bác sĩ phẫu thuật, rất nhiều lý do xung quanh khiến tớ cố đâm đầu vào học ngành y khoa.”
“Cho đến thời gian chọn chuyên khoa tớ đã sắp trụ không nổi nữa thì Đông Hằng đã đến khuyên nhủ tớ. Lúc đó cậu ấy nói rất nhiều điều đến bây giờ tớ cũng không còn nhớ rõ nữa, nhưng đại ý là nếu muốn cứu người thì khoa cấp cứu cũng không tệ, cùng cậu ấy cố gắng một chút, biết đâu được sẽ thích.”
Anh Khôi nói “Cứ thế là cậu đổi chuyên khoa?”
Quang Hậu nói tiếp “Có một lần tiết giải phẫu phải thực hiện mổ phanh, tớ đã không trụ nổi mà chạy vào nhà vệ sinh rất nhiều lần. Ngược lại tớ đã thử tiếp xúc với khoa cấp cứu nhiều hơn, thật sự cảm giác căng thẳng khi đứng trước bàn giải phẫu lúc đó cũng không còn.”
Quang Hậu ngừng một lát rồi nói tiếp “Vả lại mỗi lần phẫu thuật đều phải đưa bệnh nhân cấp cứu trước mà, đúng không?”
Anh Khôi nghiêng đầu tỏ ý không hiểu “Khoa cấp cứu cũng có thực hiện tiểu phẫu mà. Nếu như có thể thực hiện tiểu phẫu, vậy cậu vẫn có thể sử dụng phương pháp nội soi.“. Truyện Điền Văn
Quang Hậu lắc đầu “Không cần nữa, tớ vẫn là nên ở khoa cấp cứu thì hơn, ở đây thật tốt.”
Anh Khôi vốn không hiểu nổi “Vậy cậu còn thường xuyên đến khoa phẫu thuật làm gì, nếu không phải xem cấp cứu thì là tìm tớ à?”
Quang Hậu nghĩ lại lúc trước trông thật ngu ngốc “Không phải bất cứ lúc nào tớ đến đó đều vì tìm cậu.”
Vừa nói dứt câu Quang Hậu liền với tay lấy áo khoác rồi đi thẳng một mạch ra ngoài. Cứ tiếp tục ở đây một phút giây nào nữa, chắc chắn sẽ không trụ nổi.
Quang Hậu ngồi trong xe mình, hai tay siết chặt vô lăng, mặt cậu rõ ràng hiện vẻ thất vọng. Mắt lúc này đã hiện từng vân đỏ, nước ngập cả chỉ đợi lúc tràn ra. Đáng ra những giọt nước mắt này phải để dành cho hạnh phúc.
Không ngờ trong thời gian làm bệnh nhân mà Saint vẫn trông như người bình thường. Hằng ngày đều là chủ động đến tìm Đông Hằng cùng ăn cơm, cứ tưởng như cậu đang nghỉ dưỡng, chỉ muốn tìm cớ để trốn việc.
Hôm nay không biết chuyện gì mà Saint lại không đến gặp anh như mọi hôm. Đã gần qua giờ ăn trưa nên Đông Hằng đành đến tìm Saint trước, không ngờ đến nơi lại thấy cậu và Quang Hậu đang nói chuyện tựa trên trời dưới đất.
Đông Hằng đứng phía cửa, vòng hai tay trước ngực “Hai người dính nhau như vậy, người ta sẽ nghĩ tớ là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác.”
Quang Hậu nghe có người đến liền vội quay người lại “Làm giật cả mình.”
Đông Hằng lại gần “Có tật ắt giật mình, nói xấu tớ?”
Saint nghe vậy vội xua tay “Không phải, anh ấy nói nhiều chuyện rất thú vị.”
Quang Hậu nói “Đúng vậy đó, bỏ công tớ thấy Saint chán nên mới tới chơi cùng, cậu nghi ngờ gì chứ. Tớ sắp dẫn Saint gần như một vòng trái đất rồi đấy, đây gọi là cái gì mà... a, là du lịch tại nhà.”
Đông Hằng cười tự nhiên “Hai người bao nhiêu tuổi rồi chứ, cư như trẻ con vậy.”
Quang Hậu nói “Cậu nên cảm thấy may mắn khi có người bạn trên thông thiên văn dưới tường địa lý, giữa, à không có giữa nhỉ. Cậu phải biết trân trọng.”
Đông Hằng nhướng mày nhìn cậu, anh tỏ ý cậu nói hơi nhiều rồi đấy, mau cút càng xa càng tốt.
Quang Hậu như hiểu ý anh liền đứng dậy “Được rồi được rồi, tớ không ở đây làm phiền hai người nữa, vẫn là nên tránh xa đi thì hơn.”
Đông Hằng nói “Cậu mà cũng biết điều?”
Quang Hậu đi lại gần anh “Cậu nghĩ tớ là ai chứ, ở đây làm bóng đèn chỉ tội lát no thì không còn bụng ăn trưa.”
Nếu có siêu năng lực, Quang Hậu chỉ muốn biến đi ngay tức khắc. Anh đây chịu không nổi nữa rồi.
Thời gian ăn trưa không còn bao lâu, Đông Hằng và Saint đành mua bánh mì ngọt. Saint nằm dài trên ghế nghỉ ở máy bán nước tự động của bệnh viện thở dài. Đông Hằng mỗi giờ nghỉ trưa đều theo thói quen lướt điện thoại một chút “Lát nữa em nhớ mua gì đó ăn thêm.”
Saint nói “Thường ngày nếu không có em anh chỉ ăn thế này đi làm thôi à.”
Đông Hằng nói “Cũng không hẳn.”
Saint phàn nàn “Thế này làm sao mà chịu nổi chứ.”
Đông Hằng nói “Anh ăn rất nhiều bữa, cứ rảnh sẽ tìm gì đấy ăn thôi, không đói được.”
Saint xoay mặt qua nhìn hai lon nước cam trên bàn “Còn nữa, em để ý cứ mỗi lần em uống thứ gì anh đều sẽ uống y vậy.”
Đông Hằng nhìn theo Saint, thuận thế cầm một lon lên uống “Thường ngày chỉ uống nước lọc, coi như là đổi khẩu vị đi.”
Saint than vãn “Ở bệnh viện cả ngày thật chán.”
Đông Hằng nói “Chỉ cần kiểm tra lại một lần nữa là em có thể xuất viện rồi.”
Saint nghe xong liền “Hả” một tiếng dài, tâm trạng lúc này vừa muốn về vừa không. Dù gì nghỉ phép bệnh cũng không bị trừ lương, nhưng dạo này đều là ăn bám Đông Hằng. Nếu không cẩn thận trong ví liền không còn một đồng nào.