Thời tiết chuyển lạnh rồi, hôm nay ngày nghỉ Saint định nằm thêm một chút cho ấm người rồi mới rời giường. Nhưng dự định không như mong đợi, cậu lại ngủ thêm một giấc.
Lần thứ hai tỉnh dậy là do chuông điện thoại cứ reo mãi, đầu dây bên kia chính là không bỏ cuộc muốn cậu phải nghe máy cho bằng được “Alo.”
Đông Hằng trong lúc đợi điện thoại đã nhìn đồng hồ rất nhiều lần, hẳn là lát nữa có việc bận “Ăn sáng chưa, nhớ xuống nhà lấy đồ, anh gửi cho em vài cái áo khoác.”
Saint nói “Vẫn chưa ăn nhưng sao lại mua áo khoác mới, em vẫn còn nhiều áo mặc được.”
Đông Hằng nói “Là mẹ anh mua, chắc là nhớ em rồi nhắc khéo em đi thăm bà ấy.”
Saint dụi mắt nhìn đồng hồ “Em cũng có chuẩn bị rồi, vậy lát nữa đi thăm bác ấy ngay.”
Đông Hằng nói “Em nên đi lúc mẹ tan làm, buổi trưa thì y tá bệnh viện có lẽ vẫn chưa rãnh.”
Saint đứng đợi trước cổng bệnh viện khoảng chừng năm phút thì bà Đông bước ra, vẻ mặt vui mừng. Lúc đông người thế này lại không khó nhìn ra Saint, cậu đang mặc chiếc áo bà Đông vừa mua “Con mặc không chật chứ, bác là dựa theo lời Đông Hằng nói mà mua, sợ con không vừa ý.”
Saint vui vẻ đáp “Cảm ơn bác gái, rất vừa người.”
Saint với bà Đông cùng nhau đi ăn rồi đi dạo, nói chuyện thật nhiều. Lần đầu nhìn thấy bà Đông, Saint còn có suy nghĩ rằng bà ấy rất khó tính “Bác có muốn đi đâu tiếp không?”
Bà Đông nói “Không cần nữa, à mẹ con đã nói với con chuyện hai đứa chưa?”
Saint lắc đầu “Vẫn chưa.”
Bà Đông nói tiếp “Lần này Đông Hằng đi công tác về cả nhà ta sẽ chính thức qua dạm hỏi.”
Saint lúc này ngạc nhiên không biết nói gì hơn, họ là lén mình bàn bạc, lúc quyết định rồi mới nói ra. Thấy Saint khó xử bà Đông liền nói “Không gấp như con nghĩ, chỉ là dự sẽ như vậy, không phải Đông Hằng về là sẽ lập tức đi ngay.”
Saint nhẹ giọng “Vâng.”
Bà Đông ánh mắt dịu dàng nhìn cậu nói “Con yên tâm, Đông Hằng thích con, bác cũng rất thích con.”
Lúc về đến nhà trời đã chập tối, đèn đường lờ mờ không rõ. Saint ngồi trong xe taxi nhìn ra phía xa ánh đèn thành phố nhiều màu rực rỡ, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống trải.
Đúng là khi không có anh ấy bên cạnh, làm việc gì cũng không còn cảm giác mong đợi, quán lẩu yêu thích bên đường cũng không để tâm nó còn mở cửa hay không.
Chỗ ở của Đông Hằng đã lạnh đến độ người run bần bật, lúc nghe điện thoại của Saint thì trên người anh đã mặc một chiếc áo khoác phao cộng thêm lớp chăn. Anh miễn cưỡng đưa tay ra mở điện thoại xem đã mấy giờ “Sao giờ này lại muốn ra ngoài, trời sắp không còn sớm nữa.”
Saint nói “Đã lỡ hẹn rồi, không thể không đi.”
Đông Hằng hắt hơi một cái “Không được, mau chui vào nhà, thời tiết lạnh thế này mà định đi đâu.”
Saint nói “Em vẫn chính là muốn đi chơi.”
Đông Hằng giọng nặng nề “Không được, anh rất tức giận.”
Saint giải thích “Thật sự không sao đâu, không ra ngoài trời, chính là vào nhà đồng nghiệp chơi, sẽ không lạnh.”
Đông Hằng hỏi “Nam hay nữ.”
Saint đến lúc này cảm thấy buồn cười rồi cái gì mà nam hay nữ chứ “Đều có.”
Đông Hằng nghĩ lại “Nhưng nam hay nữ thì đều không được, em nhắm có thể cản nổi?”
Saint nói “Anh là đang kiếm chuyện, mau mau làm việc của anh đi, em đi đây.”
Đông Hằng cảm thấy Saint thật sự không có lương tâm. Muốn gọi điện cho Saint xem cậu có an ủi mà sưởi ấm được chút nào không, kết quả lại còn cảm thấy tức giận.
Những giây phút này lại muốn đến bên cậu thật mau, ôm cậu thật lâu. Chần chừ một thời khắc nào sẽ lại hối hận, vẫn là nên mau chóng làm việc.
Cuối cùng cũng được về nước, dù công việc chưa thể hoàn thành đầy đủ nhưng có thể làm sau vẫn được. Lần này trở về trong người quyết tâm sẽ không quay trở lại đất nước lạnh thấu xương đó nữa.
Quang Hậu và Đông Hằng vừa bước ra ngoài đã trông cực kì thảm, dường như chuyến công tác này không mấy tốt đẹp. Hai người họ đồng loạt bước chân, đúng là quen nhau lâu riết rồi cũng sẽ có phần giống, cùng nhau quan sát một vòng tìm người. Đúng là không như mong đợi, chỉ có bác sĩ Đông đến đón, cả hai bỗng đồng thanh “Không phải chứ.”
Bác sĩ Đông nhìn biểu cảm hai đứa trẻ trước mặt trông thật ngốc “Thất vọng cái gì?”
Quang Hậu nói “Cứ tưởng sẽ có thật nhiều người đến tung hô, chúc mừng ngày trở về.
Bác sĩ Đông nói “Rõ là hai đứa về trễ hơn dự kiến, còn muốn ai đi chúc mừng?”
Đông Hằng lại nhìn quanh thêm một lượt “Còn con cứ tưởng...”
Chưa nói dứt câu Saint không biết từ đâu chạy lại ôm chặt Đông Hằng khiến anh bỗng chốc giật mình. Anh thuận thế ngã người ra sau, suýt nữa cả hai đã nhào xuống đất. Nhìn Saint lúc này như muốn bay lên người ôm chặt anh vậy.
Hai tay Saint vẫn cứ nắm chặt lại, ôm cổ Đông Hằng không có ý buông ra “Đã hết cảm chưa.”
Đông Hằng đáp “Đã hết hẳn rồi, nếu không sẽ không cho em ôm.”
Bác sĩ Đông và Quang Hậu đứng đây không khác gì hai cái cột điện, chán nản bỏ về trước. Lần này họ là muốn trả thù việc Đông Hằng bỏ hai người lúc trước, trông thật trẻ con.
Trở về bệnh viện công việc cũng không ít hơn, ngày tháng mệt mỏi bận rộn cứ tiếp diễn. Đông Hằng cấm đầu xem lại bệnh án thì lúc này Quang Hậu không biết đang rình rập gì, lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Đông Hằng.
Đông Hằng nhìn thấy trên điện thoại hiển thị tên Quang Hậu thì không muốn nghe. Lát sau nhận được một tin nhắn nói chuyện rất quan trọng rồi tìm số điện thoại vừa nãy gọi lại “Alo.”
Quang Hậu gấp gáp “Không xong rồi.”
Đông Hằng nói “Cậu vừa bảo đi vệ sinh mà, trong đấy hết giấy à, có hết thì gọi tớ cũng không giúp được.”
Quang Hậu nghe Đông Hằng nói một hơi quên mất bản thân định nói gì “Không, không phải, tớ vừa đi vệ sinh ra rồi. Cậu biết tớ thấy gì không?”
Mắt Đông Hằng luôn nhìn vào đống hồ sơ “Không nói thì tớ cúp máy.”
Quang Hậu nói “Tớ thấy Saint đi siêu âm này, cậu đi công tác chưa đầy một tháng, không phải cậu ấy có thai rồi chứ.”
Đông Hằng bực mình “Cái cậu này, cứ siêu âm là có thai à.”
Quang Hậu đứng nấp sau bức tường nhìn tiếp thì thấy có hai người nữa đi cùng Saint “Ỏ.”
Đông Hằng nói “Ỏ cái gì, em ấy có bảo là sẽ đi khám định kì, chỉ là kiểm tra thôi.”
Quang Hậu nói “Tớ thấy không đơn giản vậy, Saint còn đang ôm bụng kìa.”
Đông Hằng thắc mắc “Ôm bụng? Cậu mau về trực đi, tớ qua đó xem sao.”
Đông Hằng lúc đi đến nơi đã thấy Saint mặc đồ bệnh nhân rồi, cảm giác lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Anh vội vàng vào phòng hỏi “Bị sao vậy, sao tự nhiên lại nhập viện rồi.”
Saint thấy Đông Hằng bước vào liền ngồi dậy “Không sao, đã kiểm tra rồi không có gì nghiêm trọng.”
Đông Hằng có hơi lớn tiếng “Không sao thì nằm đây làm gì, hả.”
Saint ngạc nhiên “Chỉ, chỉ là rối loạn tiêu hóa.”
Đông Hằng tức giận “Em biết nhiều người nghĩ giống em nên rất ỷ lại không, rối loạn tiêu hóa là dấu hiệu của rất nhiều bệnh...”
Saint nghiêng đầu nhìn ra sau anh, giọng tự nhiên “Là mẹ bảo em nhập viện để theo dõi.”
Đông Hằng nhìn theo hướng mắt Saint xoay người ra sau, có cái lỗ nào lúc này chắc chui xuông liền. Mình chính là vừa mới quát đứa con trai bảo bối ngay trước mắt họ “Bác trai bác gái đều ở đây sao, chào hai người. Hai người đừng hiểu lầm, bình thường con đối với em ấy rất tốt, đặc biệt quan tâm chăm sóc.”
Bà Cảnh nhìn Đông Hằng bật cười “Ta hiểu mà, con mắng nó cũng không sao, thằng bé chính là cần thêm người dạy bảo.”
Saint không hiểu gì, bản thân không được bênh vực lại còn khiến cho Đông Hằng có chỗ lên mặt “Bây giờ con đang là bệnh nhân mà.”
Ông Hà Cảnh nghe Saint nói chút có lý thì gật đầu “Nhắc mới nhớ, lâu rồi không gặp Đông Hằng, chúng ta ra ngoài nói chuyện để thằng bé Saint tự nghỉ ngơi đi vậy”, nói rồi kéo tay bà Cảnh ra ngoài.
Saint chính là cực kì bất mãn, cực kì bất lực. Rõ rằng bản thân mới là con ruột, còn là cháu đích tôn, cưng chiều đâu không thấy, chỉ toàn là 'con rể'?
Bác sĩ Đông thăm hỏi bệnh nhân từ khoa hồi sức tích cực bước ra. Vẻ mặt rạng rỡ này hẳn là bệnh nhân đã trong khoảng thời gian an toàn.
Nhìn đồng hồ một lát, bác sĩ Đông dự định đến khoa sản muốn cùng bà Đông đi ăn trưa. Giữa đường bắt gặp Saint và Quang Hậu ngồi chơi cùng với vài bệnh nhi, có vẻ là đang kể chuyện.
Nhìn thấy khoảnh khắc đáng yêu này, bác sĩ Đông liền lấy điện thoại quay lại, gửi cho Đông Hằng. Điện thoại Đông Hằng lúc này cũng lập tức nhận được tin nhắn, anh nhìn tin nhắn điện thoại tự cười một lúc.
Thấy Anh Khôi đi vào Đông Hằng theo phản xạ nhanh chóng úp điện thoại xuống. Ánh mắt Anh Khôi nhìn theo động tác của Đông Hằng, dừng lại trên tấm thiệp đỏ bên cạnh chiếc điện thoại “Ai kết hôn thế.”
Đông Hằng lấy điện thoại nhét vào túi áo “Là của một người quen ở bệnh viện khác.”
Anh Khôi nói “À cậu đi cũng nên chú ý một chút, cậu cũng có dự định rồi nhỉ.”
Đông Hằng nhoẻn miệng cười “Vẫn chưa đâu, nghe nói cậu vừa cầu hôn bạn gái.”
Anh Khôi nói “Cậu biết nhanh thật đấy, nhưng tớ không biết tại sao cứ có cảm giác trống trải. Cô ấy dường như không mấy để tâm nhưng vẫn gật đầu đồng ý.”
Đông Hằng lấy món đồ dưới bàn đưa cho Anh Khôi “Đừng lo lắng, dù gì cũng là tự cậu lựa chọn, phải tự cậu tìm hiểu rồi xử lí thôi.”
Anh Khôi mở hộp giấy ra nhìn thấy bên trong có một đôi giày, chính là cỡ của bản thân thì ngạc nhiên “Cái này là cho tớ à?”
Đông Hằng nói “Đừng bận tâm, cứ xem như là quà mừng cho cậu.”
Anh Khôi cười nói “Vậy tớ không khách sáo nữa.”
Đông Hằng ngồi chần chừ một lúc “Còn nữa, dù có là con gái viện trưởng nhưng cậu vẫn nên cẩn thận. Có đôi lúc mọi chuyện không đơn thuần trong phạm vi cậu thấy.”
Anh Khôi không hiểu ý Đông Hằng cũng chỉ “Ừ” một tiếng cho qua chuyện. Dù gì cũng đã cùng nhau làm việc hai năm, mỗi lời bạn bè nói ra thì hẳn đều là muốn quan tâm đến mình.