Đông Hằng thấy loáng thoáng bóng dáng người trông rất giống Đông Hi liền nhanh chân đi lại. Lúc lại gần thì biết đó chắc chắn là Đông Hi, anh kéo áo cô lại “Sao em lại ở bệnh viện, giờ này là giờ học mà?”
Đông Hi nói “Em nghỉ tiết mà.”
Đông Hằng nghi hoặc “Có thật không? Có phải em nghỉ tiết thực hành giải phẫu của thầy Khiêm không?”
Đông Hi bĩu môi “Em xin lỗi.”
Anh Khôi không biết từ đâu lại gần “Thầy ấy mặc dù khó tính nhưng rất giỏi có đúng không, còn rất quý học trò giỏi?”
Đông Hằng thở dài “Đông Hi có giỏi như cậu đâu chứ.”
Đông Hi nhìn Anh Khôi, ánh mắt trở nên lấp lánh “Đàn anh à, anh là thần tượng của em đó.”
Anh Khôi bật cười “Anh cảm ơn, nhưng bác sĩ Đông là thầy anh mà, em phải ngưỡng mộ thầy ấy chứ.”
Đông Hi lắc đầu “Vì là người trong nhà nên em mới mặc kệ.”
Đông Hằng nói “Em ráng mà đi học, bệnh viện đang rất cần bác sĩ chuyên tim giỏi đây này.”
Anh Khôi gật đầu “Học chuyên khoa tim mạch khá khó nên em phải thật cố gắng. Quan trọng là tiết của thầy Khiêm nhất định không được nghỉ, có biết không?”
Đông Hi mặc Đông Hằng, chăm chú nghe Anh Khôi nói rồi gật gật đầu “Em biết rồi, em đi ngay.”
Đông Hằng nhìn Đông Hi vội vã chạy đi rồi nhìn qua Anh Khôi “Ôi cái mê lực này, rõ ràng là tớ đẹp trai hơn cậu.”
Anh Khôi nhẹ nhếch mép “Vậy sao, quá khen rồi.”
Đông Hằng nói “Đến tìm Quang Hậu sao?”
Vẻ mặt Anh Khôi thoáng lên sự ngạc nhiên “Sao cậu biết, à lễ cưới đó cũng mời cậu mà nhỉ.”
Đông Hằng thở một hơi, lắc đầu “Tớ phải trực ca này rồi, giao Quang Hậu cho cậu vậy.”
Đông Hằng dừng một lát, đắn đo rồi nói tiếp “Còn nữa, sau này đừng làm cậu ấy lo lắng nữa, có được không?”
Anh Khôi vỗ ngang vai Đông Hằng “Tớ biết rồi, cậu ấy chính là cơ hội duy nhất của tớ.”
Đông Hằng nhìn Anh Khôi dáng vẻ nghiêm túc “Cậu ấy thật sự đã phải tự mình trải qua rất nhiều chuyện rồi, cậu biết rất rõ, có đúng không?”
Anh Khôi biết cả nhưng lúc trước thật khó xử. Bây giờ anh đã quay đầu rồi, chỉ mong mọi chuyện vẫn còn kịp.
[Bản thân đâm đầu yêu say đắm một người, để mặc người bên cạnh cũng giống mình làm điều ngu ngốc.]
Quang Hậu vội vàng chạy lại “Xin lỗi Đông Hằng, bắt cậu trực sớm rồi.”
Đông Hằng nói “Saint của tớ cũng ở đó, hai cậu nhớ giúp tớ trông em ấy.”
Quang Hậu nói “Được rồi, chỉ là dự lễ kết hôn của người yêu cũ thôi, cậu không cần lo.”
Đông Hằng nhíu mày “Cậu rõ cố ý.”
Quang Hậu chọc được Đông Hằng liền hả dạ “Rõ ràng thế à.”
Quang Hậu vội kéo tay Anh Khôi đi, chốc lại nhìn ra sau xem có ai ở đó không.
Anh Khôi nhìn thấy hai người thân thiết thế này lại có chút ganh tị. Nhớ lại dáng vẻ của Đông Hằng lúc nãy, thật sự rất ra dáng một người anh đang bảo vệ cho em trai của mình. Mặc dù là sự bảo bọc không được quá hoàn thiện nhưng vẫn cảm nhận được chút ít.
Saint nói “Không ngờ anh lại là bạn trai cũ cô dâu.”
Anh Khôi nói “Không ngờ cậu lại là bạn trai cũ chú rễ.”
Đang không khí lễ cưới tưng bừng thế này, hai người họ nhìn nhau tỏ ra mùi thuốc súng. Quang Hậu nhỏ giọng xen vào “Hai người trông cứ như đang định phá đám cưới á?”
Saint và Anh Khôi đồng loạt quay lại nhìn Quang Hậu khiến cậu giật mình, đồng thanh nói “Không được sao?”
Cả buổi lễ Quang Hậu ngồi trong im lặng, mồ hôi sau gáy chảy xuống từng giọt, bình tĩnh nghe hai người họ bàn đối sách. Cái gì mà bắt cóc, phá máy, ngay cả việc cài bom cũng nghĩ ra rồi.
Anh Khôi nhìn chằm chằm Quang Hậu “Nếu là bom chắc là ba cậu cũng có nhỉ.”
Saint nhìn Anh Khôi rồi nhìn sang Quang Hậu, gật đầu tán thành.
Quang Hậu lớn tiếng “Hai người định làm thật à.”
Saint “Suỵt” một tiếng, nhìn xung quanh xin lỗi “Anh sao thế, chả nhẽ nãy giờ đùa à.”
Anh Khôi bật cười “Được rồi, được rồi không đùa nữa, đến lúc đeo nhẫn rồi kìa.”
Nụ hôn của hai người họ thật là gượng gạo, đây chính là môn đăng hộ đối trong truyền thuyết sao? Một lễ cưới hoành tráng, cô dâu và chú rễ mặc lễ phục xinh đẹp, mọi người ra vào muôn lời chúc phúc. Nhìn quanh không thể chê vào đâu được nhưng giữa họ lại thiếu đi sợi dây liên kết.
Kết thúc buổi lễ xong xuôi, mọi người lần lượt ra về, Quang Hậu nói “Để bọn anh đưa em về.”
Saint xua tay “Không sao, hôm nay em đi cùng chú.”
Quang Hậu gật đầu “À anh không để ý mấy.”
Saint thấy Mr. Tùng thì vẫy tay “Vậy em không làm phiền hai anh nữa.”
Quang Hậu quay sang nhìn Anh Khôi “Bọn mình cũng về thôi.”
Anh Khôi theo sau Quang Hậu đi được vài bước thì mở miệng “Ngày mai có rảnh không, có muốn đi hẹn hò không?”
Quang Hậu hít sâu một hơi “Không đi, mai tớ bận cả ngày rồi.”
Anh Khôi đi nhanh lên song song với cậu “Vậy ngày mốt thì sao.”
Quang Hậu đi nhanh hơn “Ngày đó cũng rất bận.”
Anh Khôi đứng chặng trước mặt Quang Hậu “Ngày kia tớ cũng rãnh.”
Quang Hậu cúi đầu nói “Mặc kệ cậu” rồi tiếp tục vòng người tránh Anh Khôi, đi thẳng về phía trước.
Anh Khôi vẫn đứng đó, đưa tay ra nắm lấy cổ tay Quang Hậu “Đã quá muộn rồi sao?”
Quang Hậu lắc đầu “Tớ không hiểu.”
Anh Khôi nói “Từ khi nào mà cậu còn bận hơn cả tớ nữa thế.”
Quang Hậu kéo tay Anh Khôi ra “Cậu quên rồi à, khoa cấp cứu luôn rất bận.”
Khoa cấp cứu thường ngày luôn bận rộn. Chỉ là do cậu có muốn giành thời gian hay không, nếu không muốn thì cả ngày đều sẽ trở nên bận rộn.
Quang Hậu một mình bắt xe đi lòng vòng dạo quanh thành phố rồi mới về nhà, nhất quyết không quay đầu lại. Tự dặn mình không được mềm lòng, cậu nghĩ do bạn gái cũ kết hôn nên Anh Khôi kích động mới nói thế. Nhưng thật tâm lại cảm thất khó chịu, cứ muốn người ở đằng sau chạy đến kéo mình lại.
Quang Hậu vừa về đến nhà liền đi thẳng vào phòng, nằm dài lên giường úp hẳn mặt xuống gối. Lúc cậu đi ngang qua phòng khách, ông Trương nhìn thấy nhưng không gọi lại, cái dáng vẻ của cậu lúc ấy không khác gì kẻ thất tình cả.
Điện thoại Quang Hậu reo lên, theo thói quen liền nhanh chóng nhận điện thoại, sợ rằng sẽ có ca cấp cứu đột xuất “Tôi nghe.”
Đầu dây bên kia trả lời “Tôi là Anh Khôi, cho hỏi cậu có phải là bác sĩ Quang Hậu làm tại bệnh viện Đức Việt không?”
Quang Hậu ngạc nhiên nhìn lại tên người gọi, không ai khác chính là Anh Khôi. Từng câu từng chữ lần đầu tiên anh gọi cho cậu chính xác là như thế “Cậu vẫn còn nhớ rõ nhỉ, trí nhớ khá tốt đấy.”
Anh Khôi nhỏ giọng “Tôi lạnh quá.”
Anh Khôi vẫn lặp lại lời năm đó, lúc ấy trời khá lạnh, anh chính là không muốn Quang Hậu chậm trễ đến đón mình nên vờ vịt, tỏ vẻ đáng thương.
Quang Hậu nói “Có phải tớ đã nói tôi có nghe bác sĩ Đông kể về cậu, cậu bây giờ đang ở đâu không?”
Anh Khôi cười hài lòng, nhìn lên căn phòng trên tầng hai đang sáng đèn “Đúng vậy, còn nữa, tớ đang đứng trước nhà cậu... thật sự rất lạnh.”
Quang Hậu nghe xong trong lòng bỗng rung động. Anh Khôi đã đến tận nhà rồi mà cậu còn không xuống thì có phải quá đáng lắm không? “Cậu đợi một lát.”
Quang Hậu dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy xuống, một lần nữa lướt qua phòng khách. Ông Trương nhìn thấy Quang Hậu, chưa kịp hỏi tối rồi còn định đi đâu thì cậu đã mất dáng. Ông Trương lắc đầu thở dài, chậm rãi lên phòng nghỉ ngơi.
Quang Hậu lúc mở cửa ra không mặc áo khoác, gió lạnh nhanh chóng thổi tới khiến cả người run cầm cập. Cậu nhìn trái nhìn phải liền thấy Anh Khôi đứng rất gần đó, người anh chỉ khoác chiếc áo mỏng.
Lúc thấy Quang Hậu, anh liền đưa hai tay ra. Quang Hậu thấy vậy liền chạy nhanh lại, ôm chặt lấy anh.
Anh Khôi cũng theo đà của Quang Hậu, ôm chặt cậu vào lòng mình. Anh đưa tay vuốt tóc cậu “Chạy nhanh đấy.”
Không biết có phải do ngại không, Quang Hậu vừa nghe được câu này đôi tay liền siết chặt hơn, mặt úp vào trong dụi đầu vào lồng ngực Anh Khôi.
Ông Trương đang đứng trong phòng nhìn ra của sổ, nhìn một lát thì ông trở về ngồi ghế, bất giác lại nhẹ nở nụ cười nhìn bức hình của mẹ Quang Hậu trên bàn làm việc “Tôi đoán đúng rồi.”
Hai người họ ôm nhau hồi lâu, Anh Khôi chủ động nói “Sao vậy, mới nói chuyện lần đầu, gặp nhau lần đầu đã ôm chặt như vậy?”
Quang Hậu từ từ nới lỏng lực tay, ngước mặt lên nhìn Anh Khôi “Đối với cậu là vậy thôi, lần điện thoại đó không phải lần nói chuyện đầu tiên, cũng không phải lần gặp mặt đầu tiên. Cậu căn bản không nhớ gì cả.”
Anh Khôi nhẹ nghiêng đầu “Không phải sao?”
Quang Hậu bĩu môi “Chúng ta là bạn đại học đấy, cậu còn...”
Anh Khôi nói “Em còn xưng như thế?”
Quang Hậu nói “Anh không biết đâu, chúng ta học chung trường đại học. Có một lần em bị thương tự mò vào phòng y tế, anh còn mắng em rất nhiều. Còn nói cái gì mà bây giờ tôi không làm bác sĩ nhưng sau này nhất định sẽ làm.”
Anh Khôi lắc đầu “Không chút ấn tượng nào, anh chỉ biết Đông Hằng học cũng học trường thôi.”
Quang Hậu ủ rũ “Em thừa biết, lúc đó Đông Hằng là học sinh rất ưu tú mà. Anh chỉ để mắt đến những người học giỏi thôi.”
Anh Khôi nghiêng đầu, dường như nhớ được điều gì “Anh chỉ đến phòng y tế một lần lúc sốt, đừng nói em là cái tên chân đầy máu mà vẫn có thể tự mình đi vào phòng y tế.”
Quang Hậu nói “Đúng vậy đúng vậy, anh còn nhớ gì nữa.”
Anh Khôi nhìn Quang Hậu, giọng trìu mến “Anh còn nhớ em đã bảo gì mà anh cũng không phải bác sĩ lấy gì mà giáo huấn tôi, cho nên anh mới nói sau này nhất định sẽ làm bác sĩ. Lúc đó đã là sinh viên năm tư rồi nhỉ.”
Quang Hậu cảm thấy trong lòng vui vẻ, không uổng bao tâm quyết đeo theo Anh Khôi đến giờ. Anh Khôi nhướng mày “Cười gì?”
Quang Hậu nói “Anh vẫn nhớ nên em khá hài lòng, trận bóng chuyền năm đó xem như em bán nửa cái mạng mà lấy được giải nhất.”
Anh Khôi nói “Anh chỉ nhớ đã gặp được tên ngu ngốc thôi.”
Quang Hậu nói “Anh...”
Anh Khôi buông lỏng hai tay, vòng lên đặt trên vai cậu “Muộn rồi, em trở vào nhà đi.”
Quang Hậu “Ò” một tiếng chậm chậm đi vào nhà, cứ cách vài bước lại quay lại xem Anh Khôi còn ở đó không. Anh Khôi âm thầm nghĩ “Tại sao đến bây giờ tôi mới thấy em đáng yêu thế chứ, đáng để yêu.”
[Tớ thích cậu.]
[Tớ cũng thích cậu.]