“Giám đốc” Saint vừa mở cửa phòng giám đốc liền hét lớn rồi đóng lại.
Mr. Tùng giật mình nhìn cậu nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái làm việc. Saint không nghĩ Mr. Tùng sẽ bày ra thái độ thờ ơ thế này liền ngạc nhiên “Công ty đồn ầm lên chú đang hẹn hò với thư kí Hân.”
Mr. Tùng thản nhiên nói “Đồn nhảm thôi.”
Saint thở phào nhẹ nhõm “Cũng may, không thì chú lại hại chị ấy rồi.”
Mr. Tùng dừng việc kí tên lại “Tin đồn là giả nhưng do chú mà ra thật.”
Saint khó hiểu “Ý chú là sao?”
Mr. Tùng nói “Chú kết hôn rồi.”
Saint nhíu mày, tỏ vẻ nghi hoặc “Với thư kí Hân?”
Mr. Tùng giữ im lặng tức là đúng thật rồi “Sao lại thế này rồi, con là cháu chú mà, tại sao lại chính là người biết tin sau cả cái công ty này.”
Mr. Tùng thản nhiên “Không phải con sẽ ngăn cản sao, nói thì được gì chứ.”
Saint lắc đầu thở dài “Mà chú dở thật đấy, chuyện này cũng không giấu nổi.”
Mr. Tùng nói “Ông đây không giấu, đường đường chính chính đi kết hôn.”
Saint nói “Cả nhà đã biết chưa?”
Mr. Tùng nói “Đã báo với ông nội con rồi, ông ấy là người mong chú kết hôn nhất mà.”
Saint gật đầu, mở cửa đi ra, nhìn thư kí Hân đang chăm chú làm việc cậu liền lại gần, nhỏ giọng “Sao chị lại đồng ý chứ?”
Thư kí Hân nghe tiếng thì nhìn lên “Em sao vậy?”
Saint nói “Nhìn chú ấy bề ngoài trông đẹp trai thật nhưng không phù hợp để kết hôn đâu, em sợ chú ấy...”
Thư kí Hân hiểu được ý tốt của cậu, mỉm cười “Vậy thì chị sẽ quay lại cuộc sống bình thường thôi, còn nếu quá hận chị sẽ tìm anh ấy trả thù.”
Saint gật đầu “Vậy thì còn được.”
Mr. Tùng không biết đứng sau lưng Saint từ lúc nào “Sao còn gọi chị.”
Saint quay lại nói “Con cứ gọi chị đấy, đang ở công ty mà giám đốc vẫn muốn quản chuyện này?” Cậu nói xong liền trở về chỗ làm việc, đứng đây lâu hơn nữa chắc chắn sẽ bị mắng.
Mr. Tùng quay lại nhìn thư kí Hân “Em vừa nói chuyện gì với thằng nhóc đó vậy.”
Thư kí Hân nhẹ lắc đầu “Bí mật, sau này anh làm em không vui thì có lẽ sẽ biết thôi.”
Thư kí Hân thấy Mr. Tùng vẫn chưa vội đi liền nói thêm “Anh thấy hôm nay em có khác gì không?”
Mr. Tùng nhìn qua một lượt “Hôm qua đi làm tóc à.”
Thư kí Hân gật gật đầu, còn tặng thêm cho Mr. Tùng một dấu like “Kiểu này đang thịnh đấy, hôm qua cùng Trân Châu đi làm cả một buổi, mệt chết mất.”
Mr. Tùng đưa tay xoa đầu thư kí Hân rồi quay lại phòng làm việc. Thật muốn mang cô vào làm việc cùng nhưng lại không thể, nhìn được chừng nào hay chừng đó vậy.
Saint đi lại bàn làm việc thở dài, cảm giác cứ không an tâm. Mr. Tùng sẽ không dễ dàng thay đổi quy tắc bao năm nay của bản thân. Ngay cả lúc trước Mr. Tùng qua lại với nhiều bạn gái như vậy cũng chưa từng đề cập đến việc hôn nhân.
Đột ngột kết hôn thế này chắc chắn chú ấy có mục đích khác. Hay thật sự thư kí Hân có bản lĩnh hơn người. Dù gì Mr. Tùng cũng chỉ là người bình thường, chút cảm xúc yêu đương, thù hận vẫn phải có.
Mr. Tùng nhìn đồng hồ đeo tay, ước chừng thời gian làm việc sắp kết thúc liền đứng dậy ra ngoài. Anh lại gần bàn thư kí, nắm bàn tay lại gõ hai nhịp lên mặt bàn “Về thôi.”
Thư kí Hân đang lén xem gì trong điện thoại, nghe âm thanh quen thuộc thì nhanh chóng đứng phắt dậy “Giám đốc có việc gì.”
Mr. Tùng kiên nhẫn lặp lại “Về thôi.”
Thư kí Hân gật gật đầu, nhìn Mr. Tùng trở lại vào phòng, cô cũng mau chóng dọn lại vài thứ.
Mr. Tùng đi ra bãi đỗ xe trước, sẵn tiện đợi việc thư kí Hân chấm công. Nhưng chỉ mới ra khỏi cửa lớn đã thấy người không muốn gặp nhất.
Lâm tiểu thư vừa bước ra khỏi chiếc taxi thì thấy Mr. Tùng, thao tác nhanh lẹ lại gần “Chúng ta thật có duyên, em vừa định tìm anh thi anh đã xuất hiện rồi.”
Mr. Tùng vờ phủi lại tay áo “Chuyện gì?”
Lâm tiểu thư lục tìm trong túi, lấy ra mảnh giấy “Em thật sự đã độc thân rồi mà, lần này anh tin em rồi nhỉ.”
Mr. Tùng thừa biết người trước mặt đang khoe tờ giấy ly hôn mới toanh, không thèm đếm xỉa đến “Liên quan gì tôi?”
Lâm tiểu thư nhíu mày “Anh lại làm sao nữa, vẫn còn giận sao?”
Mr. Tùng nói “Không phải cô đã đi theo sự nghiệp tỷ đô sáu mươi tuổi gì rồi à. Cái gì mà sang nước ngoài du học, em không xứng với anh nữa. Cô nghĩ đến bây giờ tôi vẫn còn tin? Cô nghĩ bây giờ cô xứng sao?”
Lâm tiểu thư bắt đầu ứa nước mắt ra, gương mặt cũng theo đó mà giảm đi vài phần xinh đẹp “Em thật sự đi dự học mà, việc kết hôn là em bị hại.”
Mr. Tùng chưa kịp mở miệng thì thư kí Hân từ phía sau đi đến, khoác lấy cánh tay anh “Tôi tin cô.”
Mr. Tùng tỏ rõ thái độ ngạc nhiên “Em...”
Thư kí Hân nói tiếp “Nhưng bây giờ anh ấy là người đã lập gia đình, cô cứ lôi lôi kéo kéo chồng người khác tại nơi làm việc như vậy, không nên đâu a.”
Lâm tiểu thư lập tức nhíu mày, không rơi thêm giọt nước mắt nào nữa, tỏ vẻ tức giận “Cái gì mà lập gia đình? Cô đừng lừa tôi, lúc trước chúng tôi yêu nhau nhiều đến thế anh ấy cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.”
Thư kí Hân tròn xoe đôi mắt, cơ thể như không còn sức, nhẹ tựa đầu lên vai Mr. Tùng “Ông xã à, cô ấy chưa biết chuyện sao, bây giờ biết rồi vẫn chưa muộn nhỉ.”
Lâm tiểu thư ngạc nhiên, cái bộ dạng õng ẹo này chính là kiểu phụ nữ Lâm Tùng ghét nhất. Cô nhìn qua Mr. Tùng, ra giọng chất vấn “Anh mau nói rõ chuyện này đi chứ.”
Mr. Tùng nói “Cô vẫn chưa bị điếc mà, nghe không rõ sao?”, nói xong liền kéo tay thư kí Hân rời khỏi phiền phức.
Mr. Tùng vừa thắt dây ăn toàn vừa nói “Bây giờ có muốn đi ăn không.”
Thư kí Hân lắc đầu “Trời lạnh thế này em chỉ muốn về nhà uống vài ly thôi.”
Mr. Tùng thắc mắc “Rượu?”
Thư kí Hân vô tư gật đầu “Mấy hôm trước giám đốc Phùng có biếu hai chai mà, anh quên rồi à.”
Mr. Tùng nói “Sao lại đưa em, anh ta có mục đích gì chứ?”
Thư kí Hân cười ngại “Haha, thật ra nhà anh nhiều rượu rồi đúng không, chút ít này anh không để tâm đâu nhỉ.”
Mr. Tùng nói “Được rồi, còn tưởng...”
Thư kí Hân cố nhịn cười nhưng có vẻ không thành. Mr. Tùng chỉ tay vào đây ăn toàn “Vậy thì lúc đầu cứ nói rõ là được.”
Mr. Tùng dừng xe trước nhà thư kí Hân.
Thư kí Hân tháo dây an toàn “Anh có muốn vào không, em uống một mình thì không thỏa, vả lại cũng chán nữa.”
Mr. Tùng gật đầu “Cũng được, rất lâu rồi không có dịp vào nhà em.”
Thư kí Hân tự nhiên thay dép đi vào nhà, đợi Mr. Tùng đóng cửa lại “Em chỉ có một đôi dép này thôi, anh chịu khó vậy.”
Cô quay đi lại chỗ kệ trưng bày “Lần sau em sẽ mua.”
Mr. Tùng nói “Không cần đâu.”
Thư kí Hân nghe được bỗng khựng lại, tay định cầm chai rượu cứ thế buông lỏng. Cô rất nhanh lại tiếp tục lấy hai chai rượu ra, mi mắt hạ xuống, có chút thất vọng.
Trong lòng cô chua xót, dù gì việc kết hôn của hai người chỉ để xoa dịu sự cô đơn cùng với mong muốn trả thù của anh. Mr. Tùng căn bản không nghĩ đến chuyện gì khác.
Trông bản thân cô thật ngu ngốc, tự bản thân đa tình lại nghĩ người kia cũng yêu mình như thế thật.
Mỗi lần nằm mơ vẫn là mơ thấy một bản thể Mr. Tùng yêu thương mình, là một sự yêu thương đầy chiếm hữu như thể thiếu đi mình sẽ không sống nổi. Người đang ngồi trên ghế sô pha, không có chút cảm tình gì cả.
Thư kia Hận đặt hai chai rượu lên bàn “Anh cứ uống trước đi, em vào tắm một lát đã.”
Mr. Tùng gật đầu thay cho câu trả lời, nhìn cô vào phòng đến khuất dáng thì đứng dậy. Anh vào bếp tự rót cho mình cốc nước lọc rồi đi một vòng quanh nhà “Đúng là không có gì để xem, căn nhà này không khác trước là mấy.”
Thư kí Hân lát sau bước ra, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo ngủ mỏng, đôi tay tùy tiện chỉnh lại mái tóc vừa sấy xong. Mr. Tùng ngồi trên sô pha xem tivi lập tức chuyển qua nhìn chằm chằm thư kí Hân.
Cô ấy như kênh truyền hình hấp dẫn nhất, vừa mới mở lên liền muốn xem mãi, xem đi xem lại vẫn không thấy chán. Mr. Tùng ngã người ra sau, tựa lên thành ghế “Em không sợ tôi làm gì em à, không có chút phòng bị nào cả.”
Thư kí Hân không chút ngượng, thản nhiên ngồi đối diện anh, tùy tiện đưa tay lấy vài món bánh trên bàn cho vào miệng “Chúng ta kết hôn rồi anh muốn làm gì? Em là vợ anh rồi, muốn làm gì thì làm, em không sợ đừng có mà dọa em.”
Thư kí Hân nhìn lên bàn nhìn hai chai rượu vẫn còn nguyên, chiếc ly đựng rượu vẫn nguyên vẹn ở đó “Anh không uống sao?”
Mr. Tùng lắc đầu “Lát nữa còn phải lái xe.”
Thư kí Hân nói “Không sao đâu mà, anh cứ ngủ ở đây cũng...”
Mr. Tùng nhanh miệng “Không cần.”
Thư kí Hân gật đầu, biết bản thân đã lỡ miệng một lần nữa. Lại là không cần, không cần thì kết hôn làm gì? Bây giờ thư kí Hân thấy có chút không cam tâm, rốt cuộc việc cô lựa chọn kết hôn có đúng đắn không?”
Thư kí Hân tự mình uống, mới uống ngụm đầu tiên đã không nhịn được mà nhăn mặt nhíu mày “Cay chết mất.”
Mr. Tùng chồm dậy, kéo tay cô đặt ly rượu xuống “Vậy đừng uống nữa, không cẩn thận ngày mai sẽ đau đầu đấy.”
Thư kí Hân cứ cứng đầu, tiếp tục rót rượu uống. Anh ấy nghĩ mình là ai chứ, cứ không cho uống thì mình sẽ không uống nữa sao? Không thích dây dưa thì lấy gì mà quản mình.
Thư kí Hân càng nghĩ càng tức, lúc bực tức thì lại uống thật nhiều rượu để giải tỏa. Kim giây đều đều chuyển động, tí tách qua một hồi lâu thì thư kí Hân cũng uống xong một chai.
Dáng vẻ say xỉn hiện rõ, cô choáng váng nằm dài lên chiếc sô pha, mặc kệ người kia muốn đi đâu thì đi.
Mr. Tùng đoán cô đã ngủ thì tiến lại gần, cởi chiếc áo ngoài cùng đang mặc đắp lên người cô. Anh chậm rãi tháo đôi dép cô đang mang ra rồi tự mang cho mình, miệng không nhịn được mà lẩm bẩm “Ôi, suýt nữa là lạnh chết mất.”