Buổi hôm sau khi Mai Ngọc Hân xuống nhà thì Trương Huy KHánh đã đi làm, cô không để ý nhiều mà chú tâm vào ăn sáng. Đứng dậy một cách mỏi mệt, Mai Ngọc Hân lại lên phòng. Mai Ngọc Hân đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều nhưng vẫn không thể khống chế tâm tình nhớ tới trương Huy Khánh, nhớ tới bộ dáng ngày hôm qua của anh. Cô không rõ mình đang làm gì, cô hiện tại đang vô cùng muốn biết liệu Trương Huy Khánh có phải đồng minh của cô, có phải như lời anh ta nói như anh ta nói là giúp đỡ con gái của ân nhân là cha cô ? Cô không biết, và cô nghĩ mình cần biết hết mọi chuyện. Nhưng quan trọng là cô không biết gì về anh ta ngoài chiếc ghế tổng giám đốc tập đoàn DCW, cho đến bây giờ anh ta cũng chẳng có hành động gì đối với cô. Đang nghĩ ngợi lung tung thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô sực tỉnh, là.... Trần Quỳnh Trang. Chậm rãi bấm nhận, sau khi nghe đầu dây bên ia nói gì đó, cô vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm thay đồ. Xuống nhà dưới nói với chú Trương một tiếng, cô đi ra khỏi biệt thự. Vừa ra khỏi biệt thự cô đã bắt một chiếc taxi đến thẳng quán cà phê nơi cô và Trần Quỳnh Trang lần đầu gặp mặt. Bước vào quán cà phê cô đã thấy cô ta ngồi đợi tại chỗ ngồi cũ, Mai Ngọc Hân nôn nóng đi đến, bàn tay buông thõng phía dưới đã sớm cuộn chặt lại rịn ra một chút mồ hôi. Ngồi đối diện Trần QUỳnh Trang, cô cố gắng áp chế cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình, gọi một ly capuchino, cô bình tĩnh đối mặt với Trần Quỳnh Trang ngồi đây đeo mắt kính bảng to. Mai Ngọc Hân không mở lời trước mà chỉ ngồi im, hai tay để phía dưới khẽ xoắn xít vải áo sơ mi cho đến khi thức uống của cô được đem ra, nhẹ khuấy cốc capuchino đang nóng hổi, làn khói từ cốc cà phê vẫn vơ đâu đây làm cô thấy ấm áp, nhấp nhẹ một chút, chỉ có cô mới biết mình đang run như thế nào.
“ Cha của cô... có tin tức “ - Trần Quỳnh Trang nhẹ mở lời, đôi mắt sâu thẳm sau chiếc kính bản khẽ đưa mắt thăm dò Mai Ngọc Hân
“Cô nói đi “ - Cuối cùng cũng vào nội dung chính, cô đặt cốc capuchino xuống nhìn Trần Quỳnh Trang. Lúc nãy cô ta gọi cho cô chỉ nói một câu “ Tin tức của Mai Văn Tường “, chỉ nghe đến thế cô đã biết cha mình có chuyện nên mới ôn nóng đến vậy
“ Gián điệp trong nhà lao của tôi đã tiết lộ một thông tin, Mai Văn Tường đã bí mật được chuyển đi nơi khác “
Một câu như thế khiến Mai Ngọc Hân sửng sốt không thôi, chuyển đi nơi khác ? Là sao ? Có chuyện gì xảy ra với cha ? Lúc trước cô còn có thể biết nơi cha đang ở mà tìm cách liên lạc, nay lại dời đi, vậy không phải mọi chuyện sẽ khó hơn sao ?
“ Tôi biết cô đang nghĩ gì nhưng cô yên tâm, đó chỉ là chuyện nhỏ mà Trần gia có thể xử lý, nhưng hiện tại tôi có chuyện muốn hỏi cô “ - Không chờ Mai Ngọc Hân suy nghĩ, Trần Quỳnh Trang đã buông ra một câu.
“ Cô muốn hỏi gì ? “ - Mai Ngọc Hân nghi ngờ hỏi, giữa lúc này mà còn có chuyện hỏi cô, cô ta không biết cô đang rối sao ?
“ Cô có quan hệ gì với Lý gia không ? Bất cứ người nào trong đó ? “ - Mấy ngày trước người của lý gia cứ tìm cách cản trở Trần gia nhưng chỉ có một đoạn thời gian ngắn, bây gừ đã hết, cô ta đã tự hỏi mình đã làm gì chọc tới Lý gia nhưng vẫn không tìm được câu trả lời. Bỗng dưng cô nghĩ tới Mai Ngọc Hân, dù là một khả năng nhỏ nhất nhưng cô vẫn nghi ngờ.
“ Tôi không có quan hệ gì tới Lý gia, không có người nào “ - Trả lời cẩn thận, cô nghi hoặc nhìn Trần Quỳnh Trang, khi không hỏi cô vấn đề này ?
“ Vậy thì tốt, như tôi đã nói Trần gia sẽ tận lực giúp đỡ cô nên cô đừng lo, sẽ có tin cha cô sớm nhất “ - Vẫn là Trần Quỳnh Trang đứng dậy trước và ra về, cô ta xóa bỏ suy nghĩ về quan hệ của Mai Ngọc Hân và Lý gia, làm sao có thể chứ ?
Mai Ngọc Hân bừng tỉnh, làm sao cô có thể quên Trần gia cũng là một gia tộc hắc đạo tiếng tâm lẫy lừng trong giới ? Bọn người kia hẳn sẽ không chuyển cha đi đâu xa, cô chắc chắn như thế. Sớm thôi sẽ biết thêm thông tin về cha ! Ngồi uống hết cốc cà phê đã sớm nguội lạnh, Mai Ngọc Hân mới đứng dậy ra v, tạm thời cô sẽ không đến nhà cũ của mình vì cô cũng không thể mỗi ngày đều tới đó. Về tới nhà đã là buổi trưa, bất ngờ là cô thấy Trương Huy Khánh ngồi trong phòng bếp, là đợi cô ăn chung ? Một chút vui vẻ dâng lên trong lòng, đi nhanh vào phòng bếp, ngồi xuống ghế.
“ Anh Khánh, sao anh lại đợi em, cứ ăn trước đi chứ ? “ - Ngọt ngào nói một câu khách sáo, Mai Ngọc Hân lộ ra nụ cười tươi rói
“ Không phải đợi cô “ - Trương Huy kHánh không nhìn cô, lạnh lùng nói ra một câu.
“ Xấu hổ quá, ừm... “ - Mai ngọc Hân đỏ mặt cúi đầu xuống thấp nhất. một cảm giác ê ẩm trong lòng lặng lẽ lan ra.
“ Cô nên nhớ mình đang ở vị trí nào “ -Bất ngờ nói một câu lạnh lùng, Trương Huy Khánh ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu của cô
Mai Ngọc Hân mù mờ ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt đen thẳm của anh, nhìn thấy trong mắt anh có sự chế giễu cùng khinh miệt, hốc mắt bỗng hồng lên, sóng mũi cay cay làm cô khó chịu. Anh là đang nói cô không có tư cách ở đây ? Đúng rôi, cô làm sao có thể ở đây nếu không có anh chống đỡ, làm sao thoát khỏi đám người kia nếu không có anh ? Cô ở đây chỉ như một món đồ được anh bảo hộ, chỉ là bảo hộ, không có gì thêm ! Bắt đầu cũng chỉ là lợi dụng.....