Không Phải Là Bởi Vì Tình Yêu

Chương 2: Chương 2




Đã là đồ vật lôi kéo người ta sa đọa thì thường rất đẹp đẽ. Dựa vào con mắt của thiếu nữ 16 tuổi thì cái túi kia dĩ nhiên là rất đẹp.

Có màu hồng phấn, nạm kim cương đặc biệt chói lóa. Lại bày ở tủ kính có vị trí dễ nhìn thấy, mỗi lần Hoa Lê tan học về nhà đều có thể nhìn.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã bị túi xách này hấp dẫn, đứng trước tủ kính lưu luyến quên về.

Nhưng mà, giá 5000 tệ làm người ta do dự.

5000 tệ đối với kẻ có tiền mà nói, đó chỉ là một bữa cơm, một trận đá bóng. Đối với người thường mà nói, cũng chỉ là một cái điện thoại, một cái máy tính. Nhưng đối với Hoa Lê mà nói, là một khoản tiền rất lớn.

Cô là một trẻ mồ côi mẹ, phải nhờ vào ba mỗi ngày đi làm công cho người khác kiếm tiền nuôi sống hai người qua ngày. Nhận được tiền lương đều gắng gượng trả tiền thuê nhà, sinh hoạt và tiền học phí, nên không còn dư lại mấy đồng. Từ nhỏ đến lớn, Hoa Lê gần như không có tiền tiêu vặt gì. Chỉ có một chút tiền tiết kiệm là 500 tệ nhờ vào lúc cô nghỉ đông và nghỉ hè bán phế liệu mà có. So với 5000 tệ mà nói, như muối bỏ xuống biển, không làm nên chuyện gì.

Đều nói mỗi một cô gái trên thế gian này đều yêu thích đồ xa xỉ, bởi vì nó có thể đem đến cho cô gái say mê tự tin. Sinh hoạt gia đình như vậy, Hoa Lê sớm đã quen hà khắc với bản thân mình, không dám sinh ra chút tham vọng hư vinh nào. Đây chính là lần đầu tiên cô muốn có một cái túi như vậy.

Đáng tiếc, ông chủ sẽ không bởi vì cô thật tâm muốn, mà cho không cô cái túi xách. Cô vẫn phải dùng tiền mua.

Nhưng có chỗ nào thuê thiếu nữ 15 tuổi làm việc nhận lương 5000 tệ đây?

Sau khi hồi tưởng lại, Hoa Lê cảm thấy hành động của mình thật điên rồ. Muốn có cái túi xách kia, nghỉ đi đường, nghỉ ăn cơm, ngay cả đi học cũng muốn nghỉ, về nhà nằm trên giường, cô còn có thể mơ tưởng.

Nghĩ đến nhiều lắm, nghĩ đến đầu óc bị hồ đồ luôn, thế nên ngơ ngơ ngác ngác đi ngã ba nói, kết quả ở một con trong hẻm nhỏ đụng phải La Chính Quân.

La Chính Quân là bạn học cùng lớp của cô, một thiếu niên xấu xa. Lúc Hoa Lê trực ban làm tác phong và kỷ luật đã bắt được hắn làm trái kỷ luật, thế là từ đó trở đi hai người luôn không hợp nhau, làm khó dễ nhau ở khắp mọi nơi.

Tình cờ gặp người này, năm tháng của cô chắc chắn bất lợi.

Nhưng cô không ngờ tới là, trong ngõ nhỏ ngoài La Chính Quân, còn có Trần Thiệu Dương.

Ngược lại với La Chính Quân, Trần Thiệu Dương là người nổi tiếng toàn trường, nhân phẩm học vấn đều ưu tú. Nghe nói trường học đã quyết định cử hắn đi Thượng Thanh Hoa học, đáng tiếc hắn thích tự mình thi. Thật ra dựa vào gia thế nhà Trần Thiệu Dương, hắn muốn học trường nào thì có thể học trường đó, vốn không cần tốn sức tự mình đi thi. Nhưng hắn lại muốn chứng minh thực lực của chính mình.

Nhưng một học sinh ưu tú như thế này, sao lại cùng một thiếu niên xấu xa 365 ngày thì trốn học mất 300 ngày đứng ở ngõ hẻm hút thuốc?

Đặc biệt là Trần Thiệu Dương kia mở nút áo đồng phục học sinh, bắt chéo hai chân, dáng vẻ hút thuốc nhả khói rất điêu luyện, rõ ràng không phải là lần đầu tiên hút thuốc.

Hoa Lê lập tức hiểu ra mình đã thấy hoàn cảnh không nên thấy, không nói hai lời đeo cặp sách bỏ chạy.

Nhưng La Chính Quân đã nhanh hơn cô, một bước nhảy tới, từ phía sau túm lấy bím tóc của cô.

Đầu nàng phát tê rần, suýt chút nữa nước mắt chảy ra. Vì tự nhiên da đầu bị kéo, cô chỉ có thể dừng bước lại, ôi ôi lui về sau hai bước.

La Chính Quân và Trần Thiệu Dương một trước một sau vây cô lại.

Cái này, cô mọc cánh cũng khó bay.

Cô ôm đầu nhìn La Chính Quân, rồi lại nhìn Trần Thiệu Dương, hơi nhỏ giọng mở miệng, nói bản thân mình không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhìn thấy cũng sẽ coi như chưa từng nhìn thấy, chắc chắc sẽ không đi ra ngoài nói lung tung.

Kết quả đổi lấy hai người xem thường cười nhạo.

Nhất là Trần Thiệu Dương, châm đầu thuốc lá biểu thị với cô. Cô tha thiết nói, hắn mặc kệ. Dù sao cô nói ra cũng sẽ không có người tin.

Hoa Lê biết hắn nói không sai, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin La Chính Quân và Trần Thiệu Dương ở cùng một chỗ, còn hút thuốc, hơn nữa khẩu khí còn ác liệt, dáng vẻ lưu manh như vậy. Hắn không giống một chút nào khi ở trong trường học, này dáng vẻ văn minh lễ phép đoan trang hào phóng.

Nhưng cô không nghĩ ra, nếu bọn họ không sợ cô nói, vậy sao lại muốn ngăn cản cô không tha?

Kết quả chờ La Chính Quân mới mở miệng, cô mới biết tại sao.

Cũng bởi vì La Chính Quân cô không hợp nhau. Bình thường hắn toàn trốn học, không dễ gì mới đi học, khó tránh khỏi muốn bắt nạt cô một chút. Đẩy một cái, mắng hai câu đây đều là trò trẻ con. Có khi bị mấy tên côn đồ trong trường đùa dai, nhiều lần vứt cặp sách của cô vào thùng rác, không cần đoán cũng biết là hắn dở trò.

Bị bắt nạt tàn nhẫn, Hoa Lê cũng sẽ mắng lại, thậm chí là đánh lại. Đáng tiếc dáng dấp của cô thấp, giọng nhỏ, đánh nhau đánh không lại, chửi người cũng chỉ chửi bình thường. Thật sự không có biện pháp, cô cũng chỉ có thể khóc. Nhưng khóc thì có lợi ích gì.

Cô cũng từng báo cáo với lão sư qua, lúc đầu lão sư còn an ủi cô một chút, rồi sau đó cũng không muốn quản nữa. Bởi vì nhà La Chính Quân rất có thể lực trong hai giới hắc bạch. Lão sư không dám quản hắn, trường học cũng đối với hắn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu không dựa vào tính tình hay trốn học của hắn, sớm đã bị đuổi học rồi. Mà hiện nay, chỉ cần hắn không phá quá mức thì trường học cũng không để ý tới.

Khẩn cầu không được, dần dần Hoa Lê cũng không phản kháng nữa. Hắn muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, muốn đùa dai thì theo hắn đùa dai là được rồi. Nguyên nhân cô không phản kháng vì nửa học kỳ sau, hắn sẽ không bắt nạt cô nữa. Chỉ khi nào hắn muốn bắt nạt cô, thì tuyệt đối sẽ cho cô một cảm giác khó quên.

Giờ này ngày này không thể buông tha, cô biết hắn sẽ không bỏ qua cho mình.

Vì thế Hoa Lê rũ tay xuống, cúi gằm đầu, bày làm ra một bộ dạng ngây thơ.

Hắn muốn làm gì thì làm đi, dù sao cô cũng không phản kháng nữa.

Trần Thiệu Dương ngậm thuốc lá liếc mắt nhìn La Chính Quân một cái, phát hiện ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm vào người tên là Hoa Lê.

Thiếu nữ cúi gằm đầu, mái tóc phân tán ở hai bên gò má. Bởi vì lúc nãy mới bị giật một cái, một bên bím tóc đã rối xù, lộ ra một phần cổ trắng như tuyết. Ánh mắt La Chính Quân dừng lại ở chỗ này.

Trần Thiệu Dương đăm chiêu nhíu mày.

La Chính Quân nhìn chằm chằm cổ Hoa Lê đúng một phút, sau đó híp mắt nhếch miệng, nhìn như tùy ý đút hai tay vào túi quần, vươn chân dùng mũi chân đã nhẹ chân cô một cái.

“Này, nhỏ nghèo túng, sao hôm nay cô lại đến đây? Không đi nhìn túi xách mà cô thích sao?”

Sao hắn lại biết túi xách kia? Hoa Lê đột nhiên ngẩn đầu lên, trừng mắt nhìn La Chính Quân.

“Ôi, vừa nãy là một bộ dạng gà rù, bây giờ nhắc đến túi xách, cô lại có tinh thần trừng người! Con gái đó, thật sự nông cạn.” La Chính Quân chê cười, hất cằm nhìn người.

Hoa Lê cắn môi, không nói tiếng nào trừng hắn một chút rồi chậm rãi cúi đầu.

Cô cúi đầu xuống, La Chính Quân cảm thấy không thoải mái, nhịn không được lại duỗi chân đá cô một cái.

“Thế nào? Mua không nổi? Không phải mỗi ngày cô đều đi bán sức sao, chắc mỗi ngày chỉ được 5 tệ?”

Hoa Lê cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.