Điều cô phiền nhất chính là La Chính Quân đi khắp nơi rêu rao cô bán sức. Đúng vậy, cô bán sức. Nhưng cô bán quang minh chính đại, cây ngay không sợ chết đứng. Dựa vào bản lĩnh kiếm cơm ăn, dựa vào sức lực kiếm tiền, như thế nào? Cô chỉ làm bài tập giúp người khác, chân chạy một chút, kiếm một số tiền nhỏ, ăn một chén cơm, có cái gì không thể được sao?
Tại sao hắn lại nói cô đến mức tồi tệ như vậy!
Cô không phải là nghèo thôi sao. Nghèo thì thế nào? Nghèo phải chịu ức hiếp như vậy sao?
Hai mắt cô rưng rưng, cắn răng không để nước mắt rơi.
Không phải hắn muốn cô khóc sao, cô sẽ không khóc, sẽ không để ý đến hắn, để hắn chó điên kêu loạn!
Cô càng im lặng như vậy, La Chính Quân càng cảm thấy khó chịu, càng muốn đổi phương pháp dằn vặt cô.
Lần này hắn đưa tay nắm lấy bả vai cô lắc lắc.
“Này, nhỏ nghèo túng, có phải lần này bị tôi nói trúng rồi phải không? Tôi nhìn cô chính là mua đồ 5 tệ 10 tệ cũng cảm thấy không thoải mái rồi, còn không bằng người ta đứng phố, một lần có thể nhận 20, 30 tệ. Hôm nay tâm tình La đại gia tốt, hay là cô nói thử xem có cái gì phục vụ tôi để tôi xem xét chuyện làm ăn không!”
Hoa Lê không lên tiếng, xoay mặt qua chỗ khác.
La Chính Quân cười đùa, xoay qua chỗ cô tiếp tục giễu cợt.
“Nhỏ nghèo túng, cô đừng thẹn thùng nữa. Có thể hay không? Không nói chuyện, dùng tay làm cũng được.”
Tuy rằng Hoa Lê nghe không hiểu lắm, nhưng biết đây không phải là ý tốt gì, nhất thời đỏ mặt.
Cô đỏ mặt, La Chính Quân cảm thấy cả người mình đều ngứa, hưng phấn dị thường, nên không giữ mồm giữ miệng nói.
“Còn mặt đỏ? Đừng nói cô còn là chim non chứ? Ôi, vậy tiền bỏ ra cũng thật là đáng giá. Để tôi xem cô có trị giá 5000 tệ không!”
Hắn không nói 5000 tệ còn đỡ, vừa nói 5000 tệ, Hoa Lê không thể nhịn được nữa, nắm chặt nắm đấm hét lên một tiếng, vung tay về phía trước.
Trần Thiệu Dương bên cạnh thấy rõ, theo bản năng bước lên một bước. Nhưng mà một bàn tay của La Chính Quân đã bắt được nắm đấm của cô.
Cô tức giận, đỏ mặt lên, liều mạng đấm đá hắn, như một con mèo hoang nhỏ phát điên.
La Chính Quân chăm chú siết chặt một bàn tay của cô, đứng tại chỗ mặc cô đấm đá. Nhìn dáng vẻ đỏ mặt, hai mắt rưng rưng của cô, hắn chỉ cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào.
Trần Thiệu Dương vốn đang đề phòng La Chính Quân bị đánh, nhưng thờ ơ lạnh nhạt hạ xuống, lại cảm thấy La Chính Quân đang rất hưởng thụ.
Về phương diện tình cảm, La Chính Quân tuyệt đối có thể nói là thằng ngốc, gần như đang dừng ở giai đoạn nhà trẻ…. Thích ai thì muốn bắt nạt người đó.
Bị thằng ngốc này thích, hắn thật cảm thấy bi ai thay cô gái đó.
Sau khi Hoa Lê đấm đá một trận, cảm thấy mình mệt mỏi gần chết, còn đối phương thì như được gãi ngứa bình thường, không có cảm giác gì. Cô đánh mệt, bỏ tay xuống thở hổn hển. Bởi vì được phát tiết, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mặt cũng bớt đỏ hơn một ít.
Cô cảm thấy thoải mái nhưng La Chính Quân thì không cảm thấy thoải mái, nên mở miệng khinh bỉ.
“Được rồi, nhỏ nghèo túng, tôi biết cô vẫn là chim non, chuyện như vậy đối với cô kích thích quá lớn. Có thể thấy cô yêu thích túi xách kia như vậy, lại thiếu tiền. Hay là chúng ta làm một giao dịch đi, cô quỳ xuống đất liếm giày tôi, tôi sẽ mua cho cô cái túi xách kia, thế nào?”
Lời kia của hắn vừa thốt ra, không chỉ có Hoa Lê ngẩng đầu trừng mắt mà ngay cả Trần Thiệu Dương cũng sững sốt một chút.
Sao cô có thể quỳ xuống đất liếm giày hắn? Đây cũng là bắt nạt người quá đi! Hoa Lê hít thở không thông, cả người đều run cầm cập, mặt đỏ lên rồi chuyển sang trắng.
La Chính Quân còn thêm dầu vào lửa, nói lời đê tiện.
“Thế nào? Cô không vừa ý? Dùng 5000 tệ mua cô quỳ xuống liếm giày, là tôi chịu thiệt đó. A, cho cô một cái giá ưu đãi, chỉ cần liếm một cái thôi là được rồi… Ôi!”
Lời của hắn còn chưa nói hết, Hoa Lê đã dơ tay hắn lên, mở miệng ra cắn một cái thật mạnh.
Một cái cắn tàn nhẫn này, thoáng chốc thấy máu chảy ra. La Chính Quân đau đến buông tay ra, thừa dịp này Hoa Lê nhả ra, quay đầu chạy thật nhanh.
“Mẹ, cầm tinh con chó! Xú nha đầu!!” La Chính Quân ôm tay chửi.
Trần Thiệu Dương lại cảm thấy do chính hắn không tự trọng muốn bị ăn đòn, nên được chút dạy dỗ.
Sau khi Hoa Lê chạy về nhà hung hăng khóc một trận, khóc thói đời bất công, khóc mình quá nghèo, khóc La Chính Quân khinh người quá đáng.
Sau khi khóc xong, ngày tháng sau này vẫn phải trôi qua, người nghèo không có quyền bi thương. Sáng hôm sau, cô vẫn lau khô nước mắt đeo cặp đi học.
Trời vừa sáng ba đã bắt đầu đi làm công, phải bận bịu đến nửa đêm mới trở về. Cũng bởi vì trình độ không cao, lại không có bản lĩnh, người còn quá thành thật, vì thế vất vả gần chết cũng chỉ kiếm được một chút tiền, miễn cưỡng nuôi sống được hai người.
Hoa Lê biết mình không thể giống như ba vậy, phải nổ lực, phải tiến lên, không thể nghèo khổ cả đời như vậy. Đi học, lên đại học là đường duy nhất của cô.
Cô không phải là đứa có thiên phú, chỉ có thể dựa vào nổ lực.
Nhưng mà rất nhiều chuyện, không phải nổ lực là có thể giải quyết được vấn đề. Đặc biệt là, làm người khác muốn nhận mình làm việc.
Ngày hôm nay đi học, không ngờ tới La Chính Quân lại không trốn học, mang theo tay bị thương của hắn đi học. Người không biết chuyện chắc chắn sẽ hỏi hắn tại sao bị thương, hắn nhìn mặt cô lớn tiếng nói bị chó cắn.
Hoa Lê cắn môi tập trung làm bài, không ngẩng đầu lên.
Thật ngày hôm đó ngoại trừ một số câu gây rối, hắn cũng không tiến thêm bước nữa giày vò cô, cuối cùng cũng coi như là vượt qua bình an.
Trên đường tan học, Hoa Lê như thường ngày chạy đến tủ kính xem túi xách, kết quả phát hiện túi xách không còn nữa.
Đại khái là bị người khác mua đi rồi.
Đứng trước tủ kính, tâm tình cô rất tệ, có một loại cảm giác đồ vật yêu thích bị đoạt đi. Nhưng thật ra, cũng không phải là đồ của cô, cũng không phải là đồ mà cô nắm giữ. Bị người ta mua đi sớm một chút cũng tốt, cô đỡ phải nhớ nhung nhiều.
Cô cúi đầu ủ rủ về nhà, lần này trong đầu cô không còn mơ tới cái túi xách kia nữa.
Cứ tưởng rằng việc liên quan đến túi xách này đã kết thúc, kết quả ba ngày sau, cô lại gặp túi xách này trong tay bạn nữ sinh cùng lớp.
Thì ra thật sự là bị người ta mua rồi, người mua là bạn cùng lớp, hơn nữa còn là bạn gái tin đồn của La Chính Quân.
Đương nhiên, ở đâu La Chính Quân cũng có rất bạn gái, dù sao hắn cũng là thiếu niên bất lương, đánh nhau, yêu đương, trốn học, cái gì cũng không thiếu.
Bởi vì cô gái này có quan hệ với La Chính Quân, chắc cũng muốn đối phó với Hoa Lê. Ngày hôm nay cô ta cầm cái túi xách này, đương nhiên là Hoa Lê cho rằng La Chính Quân muốn nhục nhã cô, cố ý mua túi xách cho cô ta.
Tuy nhiên rất nhanh cô đã cảm thấy đây là “Tự mình đa tình”, không ai ngốc đến nỗi dùng 5000 tệ để bắt nạt cô một chút như vậy.
Có thể cô ta cũng thích cái túi xách này nên La Chính Quân mua cho.
Người này so với người khác, tức chết người!
Cô ta nhìn thoáng qua cũng biết Hoa Lê thích túi xách này, trong lời nói có ẩn giấu sự châm chọc, luôn nhìn về phía cô. Hoa Lê cắn răng không nói tiếng nào, nhắc nhở bản thân từ nay không nên vọng tưởng nữa, cô không có cái mệnh đó.
Huống chi, tiền La Chính Quân, cho không cô, cô cũng không cần, ngại bẩn!
Tuy vào lúc này cô bất lực hèn yếu, nhưng vẫn còn ý chí và kiêu ngạo.
Nhưng những chuyện mới phát sinh này, làm một chút kiêu ngạo của cô cũng hoàn toàn biến mất.