Không Phải Là Bởi Vì Tình Yêu

Chương 4: Chương 4




Sau tiết thể dục, theo thường lệ mọi người sẽ đi thay đồ. Kết quả nữ sinh cầm túi khoe khoan kia la lên bảo không thấy cái túi đâu, chắc chắn là bị người ta ăn cắp.

Lúc nói những lời này, nữ sinh đó nhìn chằm chằm Hoa Lê.

Điều này làm cho Hoa Lê cảm thấy rất phẫn nộ, cô thật sự thích cái túi kia, cô cũng rất muốn có nó nhưng cô không bao giờ đi ăn cắp.

Các nữ sinh nói nhao nhao ồn ào, rất nhanh giám hiệu đã đến. Đầu tiên giám hiệu giả vờ tra xét xung quanh phòng thay đồ một chút, sau đó nói muốn mở tủ kiểm tra, ai cũng phải kiểm.

Kết quả vừa mở tủ ra, cái túi xách kia nằm trong tủ của Hoa Lê.

Lúc đó cả người Hoa Lê sợ đến choáng váng.

Mà nữ sinh kia để ý không tha kêu la phải báo cảnh sát.

Đúng lúc giáo viên chủ nhiệm đến, sau khi biết mọi chuyện, dẫn Hoa Lê và nữ sinh kia đến phòng hội nghị, hy vọng có thể giải quyết riêng.

Hoa Lê đứng trong phòng họp khóc như mưa, một bên khóc, một bên biện giải, hận không thể thề nguyền, mình thật sự không lấy túi xách.

Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy trộm hay không trộm thì nếu đã tìm thấy túi xách, với lại cũng chưa bị tổn thất gì. Chuyện này có thể thầm lặng giải quyết thì vẫn nên thầm lặng giải quyết. Báo cảnh sát, sẽ mang đến danh tiếng không tốt cho trường học.

Nữ sinh kia kiểm tra túi xách rồi sau đó nói túi xách bị người ta phá rách ở bên trong, không thể dùng được nữa. Nhìn giáo viên chủ nhiệm cầu xin như vậy, cô ta cũng có thể giải quyết riêng, nhưng ít nhất phải để Hoa Lê bồi thường tổn thất cho cô ta.

Hoa Lê nói là cô không ăn cắp, ai cũng không quan tâm. Dù sao cũng là phát hiện trong tủ của cô, mọi người đều tận mắt nhìn thấy.

Sự việc chỉ đến đó, dĩ nhiên cách giải quyết rất dễ. Dùng tiền bù đắp.

Hoa Lê không thể mượn được nhiều tiền như vậy, mà cho dù có, cô cũng không đồng ý trả. Bởi vì túi xách không phải do cô ăn cắp, nếu như cô trả số tiền này đồng nghĩa với việc thừa nhận mình là kẻ trộm.

Hoa Lê không chịu bồi thường, cũng không chịu nhận tội, nữ sinh kia la hét đòi báo cảnh sát.

Giáo viên chủ nhiệm biết Hoa Lê bị oan, có thể bối cảnh trong nhà con bé không tốt lắm, nếu như báo cảnh sát, sẽ làm Hoa Lê bất lợi, nên kéo Hoa Lê ra ngoài cửa nói chuyện.

Sau khi nghe giáo viên chủ nhiệm nói xong, cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ không quan tâm cô là kẻ trộm thật hay giả, chuyện này chắc chắn sẽ đỗ hết lên đầu cô.

Không báo cảnh sát, giải quyết riêng, bồi thường tiền là cách giải quyết đơn giản nhất. Nếu như báo cảnh sát, trường học sẽ vì bảo về danh tiếng của mình mà vứt bỏ cô. Đến lúc đó, cô chỉ có một kết cục là bị đuổi học, sẽ lưu lại vết nhơ trên học bạ, những trường khác sẽ không nhận cô.

Nhưng vấn đề là cô làm sao có khả năng trả 5000 tệ đây.

Giáo viên chủ nhiệm bảo cô về nhà trước, tìm phụ huynh giải quyết chuyện này.

Cô đeo cặp sách ngơ ngơ ngác ngác về nhà, cũng không dám gọi điện thoại cho ba.

Trên người ba 50 tệ cũng không có, tiền sinh hoạt trong nhà cũng chỉ còn lại 500 tệ, tiền này còn phải dùng đến cuối tháng. Đi đâu kiếm 5000 tệ để cô bồi thường đây.

Ngồi yên trên ghế gỗ của căn phòng cũ nát cho thuê, đột nhiên cô nhớ đến La Chính Quân. Tên đó nói chỉ cần cô quỳ xuống đất liếm giày hắn thì hắn sẽ cho cô 5000 tệ.

Lúc đó cô từ chối, còn cắn hắn một cái thật mạnh.

Bây giờ nghĩ lại, nếu như cô quỳ, liếm, thì hôm nay có phải sẽ không phát sinh chuyện này hay không?

Đúng, đây chắc là La Chính Quân dở trò. Hắn chính là muốn bắt nạt cô, giày vò cô.

Tên xấu xa này!

Hoa Lê càng nghĩ càng tức, chần chừ một chút rồi nhảy lên, hỏa khí bốc ra.

Cô chạy loạn trên đường để tìm La Chính Quân, kết quả chỗ nào cũng không tìm được. Sau đó tới cái hẻm nhỏ kia, tìm được hắn.

Hắn vẫn ở cùng Trần Thiệu Dương, nhưng lần này hai người không hút thuốc, mà là đang bàn chuyện gì đó.

Hoa Lê đỏ mặt xông tới, cắn răng vung mạnh tay đánh La Chính Quân. Vừa đánh vừa mắng.

“Xấu xa! Xấu xa! Bắt nạt người quá đáng! Bắt nạt người quá đáng!”

Cô hung hăng đánh, nhưng đáng tiết sức lực nhỏ bé, giống như khoa chân múa tay vậy. La Chính Quân xoay người né tránh, dơ tay giữ hai tay cô lại, quát một tiếng.

“Cô là chó dại à! Sao lại đánh người!”

Đánh không được, cô há miệng nhào tới cắn hắn.

La Chính Quân sợ đến tránh ra, đưa tay đẩy cô một cái.

Hoa Lê ngã mông chạm xuống đất, duỗi hai chân ra khóc lớn tiếng oa oa, một bên khóc còn một bên gào.

“Cậu bắt nạt người quá đáng! Xấu xa!”

Cô khóc đáng thương như vậy, nước mắt nước mũi đều chảy ra, khóc đến lòng La Chính Quân đầy chua xót. Vẫy vẫy tay, hắn nhịn không được bước đến, ngồi xổm xuống nhìn cô một chút.

“Này, nhỏ nghèo túng, cô sao vậy.”

Hoa Lê lau nước mắt, xoa hai mắt đỏ chót.

“Xấu xa! Cậu kêu người ta vu hại tôi, xấu xa!”

“Vu hại cô?” La Chính Quân không hiểu gì cả.

Trái lại Trần Thiệu Dương bên cạnh nghe hiểu, nhíu mày, nói lại những câu mà cô nói từ nãy đến giờ.

Nghe xong, La Chính Quân nhảy dựng lên.

“Cái gì. Tôi là người như vậy sao? Tôi là người như vậy sao? Này, tiểu nghèo túng, là cô tâm thuật bất chính đi ăn trộm, giờ còn vu oan người khác? Cô đúng là mặt dày không biết xấu hổ?”

Hắn giận Hoa Lê đỗ oan cho mình, nên vừa mở miệng đã nói những lời hèn hạ.

Trần Thiệu Dương ở bên cạnh nghe xong thì lắc đầu.

Hoa Lê vừa nghe hắn không thừa nhận, thì lộc cộc bò lên, duỗi tay chỉ vào mũi hắn nói.

“Không phải cậu thì là ai? Cậu không biết xấu hổ, bắt nạt người khác. Tôi không có trộm đồ, tôi không có!”

“Cô nói không có là không có sao? Hàng trăm con mắt đều nhìn thấy. Nhỏ nghèo túng a nhỏ nghèo túng, không chỉ bán sức, mà còn học được trộm. Cô được đấy!”

“Tôi không có!” Hoa Lê gào thét.

“Được được được, cô không có. Vậy phải để cảnh sát đến tra chứ, dù sao thân cô cũng ngay thẳng không sợ bóng nghiêng.” La Chính Quân buông lỏng tay, kiêu ngạo nói.

Nói đến chuyện cảnh sát, Hoa Lê nản lòng. Cô không sợ cảnh sát đến điều tra mình, cô chỉ sợ một khi lực lượng cảnh sát tham gia, trường học sẽ lập tức đuổi cô.

Thấy cô khóc thút tha thút thít đáp ỉu xìu, không còn vẻ hung hăng kiêu ngạo vừa nãy, La Chính Quân bước đến, đẩy cô một cái.

“Này, nhỏ nghèo túng, cô đừng khóc nữa. Không phải chỉ là 5000 tệ thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu!”

Không phải chỉ là 5000 tệ thôi sao! Hắn nói thì dễ! Hoa Lê căm hận nghĩ, lau nước mắt trừng hắn một cái.

Cô khóc đến sưng hết cả mí mắt, hai mắt lại bị xoa đỏ chót, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nỏn, gần giống như thỏ.

Nhìn dáng vẻ cô vừa oan ức vừa đáng thương, La Chính Quân cảm thấy đằng sau sống lưng ngứa ngáy, cả người giống như bị điện giật, không hiểu sao tự nhiên hưng phấn lên.

Hắn hưng phấn lên lại nói ra những lời hèn hạ.

“Nhỏ nghèo túng, tôi biết cô không có tiền, cô nghèo. Đừng lo, La đại gia tôi có tiền, tôi cho!”

Lời này của hắn là thật lòng, vì nhìn cô đáng thương, nhìn cô đáng yêu, nên giống như mua cà rốt cho thỏ ăn vậy.

Hoa Lê nghĩ thầm, hắn nói là sự thật? Méo miệng trừng hắn, cô là khổ tâm trăm điều, khổ tâm trăm điều.

Tiền của La Chính Quân, cô thật sự không muốn lấy. Nhưng nếu không lấy tiền của hắn thì cô đi đâu lấy tiền bồi thương đây?

Cô đứng tại chỗ do dự không quyết định, La Chính Quân nôn nóng tưởng rằng cô không thích, nên mở miệng tiếp tục nói những lời hèn hạ.

“Cô cảm thấy mắc cỡ sao? Không sao, cái giao dịch kia vẫn còn hiệu lực, cô quỳ xuống liếm giày tôi, chỉ cần một cái, tôi sẽ cho cô 5000 tệ!”

Hắn nói những lời này là trêu chọc cô, lấy cô làm niềm vui, chứ không phải thật sự muốn cô làm như thế.

Nhưng những lời đó rơi vào tai Hoa Lê, cô lại xem là thật. Nhìn một cái, tiền La Chính Quân cũng không phải dễ cầm như vậy.

Nhưng cô thật sự cần số tiền đó.

Mắt Hoa Lê đỏ, nén nước mắt, cắn môi, không nói tiếng nào cứ như vậy phù phù một tiếng, quỳ xuống đất.

La Chính Quân còn chưa kịp hồi phục tinh thần, cô đã quỳ bò xuống, cúi đầu liếm giày hắn.

Cô quỳ xuống đất cong cái mông lên, phía sau quần áo bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ. Lộ đường viền quần lót màu xanh nhạt xiết trên eo thon.

La Chính Quân nhìn đường viền quần lót này, cả người run cầm cập một hồi, bắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.