Không Phải Là Bởi Vì Tình Yêu

Chương 5: Chương 5




Đem 5000 tệ giao cho giáo viên chủ nhiệm, Hoa Lê vô cùng oan ức giải quyết nguy cơ vụ túi xách. Sau chuyện này, cô đối với bất kì thứ gì xa xỉ cũng đều mất hết hứng thú, nhìn những thứ này cô sẽ nghĩ tới những khuất nhục và oan ức, sẽ khổ sở muốn khóc thật lớn.

Cô sợ đến trường, sợ nhìn thấy La Chính Quân, còn có Trần Thiệu Dương chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra ngày đó. Vụ việc ngày hôm đó cô nghĩ làm là làm ngay, sau đó nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa, vì vừa nghĩ đến đã muốn chết, muốn biến mất khỏi thế gian này.

Cô trốn học hai ngày đi lang thang đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại thúc giục trở về trường.

Trong cuộc thoại giáo viên chủ nhiệm nói với cô, học sinh không có quyền trốn học, cô đã chịu oan ức, bỏ tiền ra đổi, thì không nên lãng phí học tập, làm trễ nãi tiền đồ.

Đúng vậy, xưa nay người nghèo không có quyền bi quan. Cho dù khổ hơn nữa, khó hơn nữa, cô cũng phải kiên cường vì bản thân tiếp tục đi.

Kết quả cô sầu lo muốn chết, quýnh muốn chết, nhưng ra khỏi nhà, thế giới thay đổi, ngày trôi qua, một người bi quan như cô sẽ không sống nổi, còn những người khác đều sẽ sống thật tốt. Trong trường học như thế nào thì vẫn như thế đó, La Chính Quân vẫn trốn học, Trần Thiệu Dương thì vẫn làm ra vẻ học sinh. Cho dù nhìn thấy cô, nét mặt hai người vẫn không thay đổi, như chưa có chuyện gì xảy ra, những chuyện đã từng xảy ra chỉ là ảo giác.

Nếu bọn họ giả bộ không có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ giả bộ không nhớ tới bất cứ thứ gì hết, tiếp tục phấn khởi chiến đấu với biển, nỗ lực cố gắng.

Giao dịch khuất nhục này, cô sẽ coi như cả đời mình chỉ làm một lần. Có thể như vậy mà, giao dịch lần này chỉ là bắt đầu, sau này giao dịch tương tự như vậy còn nhiều.

Vừa vào lớp 10, kết quả học tập của Hoa Lê cũng coi như không tệ, thi đầu vào xếp thứ 50 trong top 100 và nằm trong top 10 hàng đầu của lớp. Chỉ cần giữ vững thành tích như vậy, thi đại học phát huy bình thường, một bản là được tuyển cũng không thành vấn đề, có thể chọn một trường đại học tốt để học.

Nhưng bước vào học kỳ hai, thành tích của cô không theo kịp.

Trung học phổ thông, không phải trung học cơ sở, độ khó trong học tập cao hơn, tri thức mở rộng, đề thi linh hoạt, yêu cầu học sinh không chỉ nắm những kiến thức trong sách giáo khoa mà còn phải tích lũy kiến thức phong phú ở bên ngoài. Một người chết đọc sách như cô, sẽ không theo kịp kiến thức rộng rãi của cấp ba.

Bài kiểm tra lần thứ ba đến, cô đã bị rớt ra ngoài top 20.

Lần này, cô đã cuống lên.

Không có ai dạy cô, cũng không có ai phân tích vấn đề, lấy đầu nhỏ ngây thơ đơn giản như quả dưa nghĩ, cảm thấy mình chưa đủ nỗ lực học tập, đề thi làm còn chưa đủ nhiều.

Vì thế nên làm bài gấp đôi, học tập gấp đôi. Thế nhưng ngoại trừ có hai con mắt gấu trúc ra thì không có thu hoạch được gì. Bài kiểm tra lần thứ tư đến, cô vẫn nằm ngoài top 20.

Giáo viên chủ nhiệm tìm cô nói chuyện, ngoại trừ làm cho cô yên tâm trong lòng, bảo cô cố gắng đuổi kịp, điều chỉnh phương pháp học tập ở bên ngoài. Còn nói giới thiệu cho cô một trường luyện thi.

Hoa Lê biết, lão sư giới thiệu trường luyện thi này thì có thể nhận được hoa hồng. Bàn về chuyện lý lẽ, theo tình huống hiện tại của cô thì đây là cách tốt nhất.

Bây giờ xã hội cạnh tranh gay gắt, chỉ dựa vào sức học tập ở trong trường là không đủ, sẽ thua xa so với người khác. Điểm thành tích cao của những người trong lớp đều đi học ở trường luyện thi, hơn nữa phần lớn đều là giáo viên chủ nhiệm giới thiệu, nhiều người nói hiệu quả rất tốt, trường luyện thi có quan hệ thân thiết với giáo viên, có thể biết trước được đề thi.

Nhưng trường luyện thi như vậy, phí học sẽ rất đắt. Nghèo nàn như cô, ăn cơm mỗi ngày cũng là một vấn đề, làm gì có dư tiền đi học trường luyện thi.

Nhưng nếu không đi học trường luyện thi, cô sợ sẽ không theo kịp phương pháp học tập, kết quả thành tích sẽ không tăng được. Bây giờ cô đã học rất mệt, cứ cái đà này, sợ đến lớp 11 sẽ rớt ra khỏi top 30.

Thành tích như vậy, chờ đến thi đại học đừng nói là một bản, hai bản, ngay cả ba bản cũng khó. Coi như miễn cưỡng thi đậu đại học, nhưng sẽ không có trường nào tốt cho cô chọn. Chỉ có thể chọn trường vừa đắt vừa kém để học, tốt nghiệp cũng không tìm được việc tốt.

Vấn đề lớn là, coi như cô thi đậu trường đại học như vậy, nhưng cô cũng không có tiền đi học. Như vậy không phải là cô vừa tốt nghiệp trung học đã bước vào xã hội sao, dựa vào bằng cấp như vậy, cả đời này của cô coi như xong.

Thế giới hiện này, đều bức tử người nghèo.

Cô biết mình muốn đến trường luyện thi, nhưng tiền.... Chỉ có thể dựa vào bản thân cô kiếm. Có lúc không phải cô không oán mình số khổ, oán hận ba mẹ vô năng, làm cho ngày tháng của cô quấn quýt đau khổ. Nhưng khi nhìn ba mỗi ngày đều bôn ba cực khổ, một gương mặt già nua dãi dầu sương gió, thì cô không oán nỗi nữa.

Đây không có ai sai cả, chỉ trách mệnh của cô không tốt mà thôi.

Mỗi khi tan học trước cổng trường thường có người phát tờ rơi, các loại trường luyện thi ùn ùn kéo đến, làm người ta hoa cả mắt.

Trước đây Hoa Lê không quan tâm những tờ quảng cáo này, bây giờ thì thu lượm từng tờ không bỏ xót tờ nào. Trải qua tỉ mỉ chọn, cô đã chọn được một trường luyện thi cách nhà cho thuê không xa.

Ngày đầu tiên ở trường luyện thi được nghe bài giải miễn phí. Cô nghe xong một buổi, mở mang tầm mắt. Lão sư trường luyện thi và lão sư trường học, giảng rất khác nhau, lần đầu tiên cô nhìn thấy rất nhiều loại đề và phương phải giải đề như vậy.

Bởi vì... Một buổi nghe giảng này, cô quyết định lên trường luyện thi gần nhà học.

Nhưng mà, cô không đủ tiền học trường luyện thi này. May trường luyện thi có khóa học hè, thời gian này dự định giảm 20%, giá tương đương ưu đãi. Cô đã đặt trước khoản 500 tệ, tiền học khóa hè tổng cộng là 1800 tệ. Những ngày tiếp theo cô làm việc vặt, kiếm nhiều tiền một chút, thì có thể kiếm đủ 1300 còn lại.

Sau lần đó, trong trường học Hoa Lê bán sức chuyên cần hơn. Chạy đi mua đồ giúp người khác, thay người khác làm bài tập, làm những việc người khác yêu cầu, đem toàn bộ thời gian sau giờ học kiếm tiền.

Bởi vì không có thời gian sau giờ học, cô buông tha việc tự học bổ túc, trong lớp chăm chú nghe kiến thức căn bản. Những đề khó kia, cô quyết định từ bỏ, để đến hè bù đắp một lần.

Có lẽ là mèo mù va vào chuột chết nên cô ngu là đúng rồi, may là sinh hoạt có mục đích nên gánh nặng của cô cũng buông xuống, trải qua một tháng tích lũy nền tảng này, cô dường như đã thông suốt rồi, đối với những đề khó đều hiểu. Nhưng bởi vì không hiểu bí quyết, chỉ biết giải một cách ngốc, vô cùng lãng phí thời gian, mặt sau đề khó có thể giải hơn nửa cũng coi như không tệ. Nhưng nền tảng không vững nên kết quả cũng coi như ổn trong top 20.

Cuối cùng kết quả học tập cũng đã ổn định lại, nhưng tiền học phí cô vẫn chưa dành đủ. Dựa vào làm công bán phế phẩm, mua đồ và làm bài tập giúp người khác cũng không dành được nhiều tiền. Hơn nữa lâu lâu cô cũng sẽ mua đồ dùng học tập, tiền để dành không đủ.

Học kỳ sắp kết thúc, nhưng cô vẫn chưa tích góp được 1000 tệ.

Ngay cả tiền cơm trưa cô cũng muốn tiết kiệm, nhưng thử hai ngày suýt chút nữa là ngất trong tiết thể dục. Giờ sắp thi học kỳ, cô cũng không muốn ngược đãi bản thân mình nữa.

Không dành đủ tiền, cô không có cách nào nộp tiền học phí. Đây là vì học sinh không đủ tiền nộp học phí chứ không phải là trường luyện thi không giảm phí. Vì thế cô không chỉ không được học ở trường luyện thi mà còn bị lỗ mất 500 tệ.

Đối với Hoa Lê mà nói 500 tệ là một khoản tiền rất lớn.

Vì số tiền còn lại, cô mặt ủ mày chau. Nhìn những bạn cùng lớp khác, trong việc học tập nặng nề vẫn có thể hưởng thụ thanh xuân vui tươi. Chỉ có mình cô, bị gánh nặng sinh hoạt ép tới không thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.