Giang Nam Tình ngơ ngác đứng nhìn người nam nhân kì lạ trước mặt một lúc lâu rồi ngập ngừng hỏi:“Anh là ai vậy...”
Đối phương trả lời:“Khách tham quan du lịch giống em thôi.”
“À...”
“Em là người Châu Á phải không? Em tới đây một mình?”
“Không, tôi đi cùng với hai người nam nhân lớn tuổi hơn tôi, một người tóc trắng và một người tóc đen... Phải rồi, anh có thấy họ không?”
“Có đấy! Tôi thấy họ thi lướt sóng ở đằng kia nhưng giờ thì bị đám đông vây kín rồi. Em đừng vội ra chỗ đó!”
Giang Nam Tình nhìn theo hướng chỉ tay của người đó, đúng thật là đám đông vẫn không tản bớt ra.
Thôi vậy... về khách sạn...
Nghĩ vậy, cậu thở dài một hơi tính trở về nhưng người đó lại gọi:“Chẳng phải em muốn chơi lướt sóng sao? Tôi sẽ dạy em chơi.”
Giang Nam Tình nhìn đối phương và trả lời:“Tôi nghĩ trên đời này chẳng có sự giúp đỡ nào miễn phí cả. Với lại... tôi và anh vừa mới gặp nhau, anh tiếp cận tôi là có chủ ý gì sao?”
“Không thể nào!” Người đó mỉm cười vô hại:“Em nghĩ tôi là người xấu hả?”
“Không hẳn vậy. Nhưng... anh vốn dĩ rất khả nghi. Tôi nghĩ tôi đã gặp anh ở đâu rồi!”
“Tôi chỉ là đang có hứng thú lướt sóng nhưng chơi một mình hơi chán nên muốn rủ em chơi chung nhưng em nghi ngờ tôi như vậy... Haizzz, tôi đành chơi một mình vậy...”
Thấy người đó cầm một tấm ván trượt đi về phía biển, cậu lập tức gọi lại:“Khoan đã...”
“Sao vậy?” Hắn quay đầu nhìn cậu và cười rất thoải mái:“ Muốn đi cùng à?”
Cậu đứng lặng suy nghĩ một lúc.
Lúc nãy nhìn hai người họ chơi lướt sóng trông có vẻ rất thú vị... Thôi vậy... mình chơi một chút cũng không sao đâu.
Cậu nhìn hắn khẽ nói:“Nhờ anh chỉ dạy...”
“OK!”
...
“Trước tiên em phải đứng thăng bằng được trên ván. Đúng rồi, tư thế đó, một chân bước lên rộng bằng vai sau đó trùng hai đầu gối xuống, hai tay thả lỏng. Sẵn sàng chưa, tôi buông tay ra nhé!”
“K...Khoan đã...”
Mặt biển đang nổi lên những cơn sóng nhẹ, Giang Nam Tình đứng trên ván, cơ thể cậu lảo đảo, bấp bênh vô cùng nếu như không có người đó đứng dưới biển hai tay giữ chặt tấm ván thì có lẽ cậu đã ngã ùm xuống biển rồi...
“Em đừng căng thẳng. Nếu muốn giữ thăng bằng thì mắt em luôn phải nhìn về đường chân trời, không được nhìn xuống.”
Cậu nghe vậy thì vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía biển xa.
Trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, cậu run run hỏi hắn:“Nếu như... nếu như khi đang lướt sóng mà tôi bị ngã thì sao...”
“Đừng lo...” Hắn bật cười, giọng đầy đắc ý:“Đã có tôi ở phía sau theo dõi em!”
Nói xong, hắn buông tay ra và dùng lực đẩy tấm ván về phía trước.
“AAAA!!!” Giang Nam Tình chưa kịp phản ứng, theo phản xạ cậu hét lớn lên. Những cơn sóng đánh mạnh vào bờ xong lại chảy ngược lại, càng ngày càng kéo cậu ra xa bờ.
Giang Nam Tình hoảng sợ không dám mở mắt, chỉ đứng trên tấm ván không dám nhúc nhích.
“Thấy không? Em làm được mà.”
Đến khi nghe giọng nói của hắn thì cậu mới mở mắt ra. Giang Nam Tình không nghĩ đây là sự thật. Cậu đã đứng trên ván một lúc lâu như vậy mà lại chưa bị ngã.
Cậu thấy một cảnh tượng vô cùng là “huy hoàng“. Mặt trời đang dần lặn xuống trước mặt nhưng vẫn rất rực rỡ. Những cơn sóng ào ào nổi lên mặt nước đến trắng xóa. Và cậu đang lướt sóng một cách dễ dàng.
“Wow! Thú vị quá!” Những ngọn gió chiều mát rượi thổi vào làm tóc và quần áo cậu bay tứ tung.
Cậu không còn cảm thấy sợ nữa, cứ thế tiến ra biển không gặp trắc trở gì.
“Thấy con sóng to đùng kia không? Chuẩn bị trở ván quay lại bờ nhé, dòng nước sẽ hỗ trợ em!”
Hắn cũng lướt sóng theo sau cậu.
“Được!”
Cậu đáp lại với vẻ mặt thích thú, vô tư. Nhờ những lời dặn dò chi tiết của hắn, cậu gần như đã chơi lướt sóng rất tốt, thực hiện các động tác rất thành thục.
Nhưng chỉ duy nhất có một sự cố. Vì chưa quen đứng trong tư thế trùng thấp gối nên rất dễ cảm thấy mỏi và dẫn đến chuột rút bắp chân.
“A...”
Cảm giác đau nhói khiến cậu mất thăng bằng và ngã khỏi chiếc ván.
Thôi... xong thật rồi...
Đang ở giữa biển thế này mà ngã xuống không chết đuối thì cũng chết chìm...
Nửa thân dưới của cậu chìm vào nước, cậu hai tay vùng vẫy nắm chặt ván trượt để nổi lên.
“Đưa tay cho tôi.”
Hắn lướt sóng tiến về phía cậu. Cậu thấy hắn hạ thấp người xuống đưa một tay về phía mình, ý bảo cậu nắm lấy.
Sắp chết đến nơi rồi, cậu không nghĩ ngợi lập tức nắm được tay hắn. Bất ngờ, cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh và được một lực tay của hắn kéo lên khỏi mặt nước. Được kéo lên rồi, cơ thể cậu vẫn lơ lửng khi được hắn mạnh mẽ dùng hai tay bế lên. Giang Nam Tình không khỏi ngỡ ngàng. Hắn có thể vừa dùng hai tay ôm chặt cậu, vừa dùng hai chân để điều khiển chiếc ván. Quá là phi thường!!!
Cứ như vậy cả hai đã tiến vào bờ an toàn.
“Chân em còn đau không?”
Giang Nam Tình gần như ướt sũng, đang ngồi nghỉ trên bãi cát, nghe hắn gọi thì trả lời:“Không sao, hết đau rồi!”
Hắn gãi đầu, tỏ vẻ khó xử:“Tôi quên mất, lần đầu tiên em chơi nên phải để em khỏi động chút thì khi lướt sóng sẽ không gặp trở ngại gì về sức khỏe... Xin lỗi nhé...”
“Không sao đâu. Ngược lại tôi phải cảm ơn anh, cảm giác rất thú vị đấy!” Cậu cười nói vui vẻ.
“Vậy tốt rồi!” Hắn cũng mỉm cười:“Có chuyện này tôi muốn hỏi em?”
“Gì vậy?”
“Ừm... sợi dây chuyền của em thật đẹp. Tôi đoán là em được tặng phải không?”
“À...” Cậu nhìn xuống sợi dây chuyền đang đeo ở cổ mình và giơ cao mặt dây chuyền hình viên ngọc bích sáng lấp lánh để hắn nhìn rõ hơn:“Đúng vậy. Là người nam nhân tóc trắng đi cùng tặng cho tôi.”
“Cho tôi xem thử được không?”
Cậu do dự chốc lát nhưng nghĩ dù sao hắn cũng vừa cứu mình nên đã tháo sợi dây chuyền xuống rồi đưa cho hắn.
Hắn cười và cầm lên xem rất kĩ viên ngọc trên đó.
“Em có biết đây là loại đá quý gì không?”
Làm sao mà cậu biết được...
“Không!” Cậu lắc đầu.
Hắn trả lời:“Đây là đá Illusion (ảo giác)! Các nguyên tử cấu tạo nên loại đá này đều là những chất kích thích gây nghiện. Cụ thể một viên đá có kích thước nhỏ như thế này cũng có thể điều chế ra hàng ngàn tấn thuốc phiện!!!” (PS: Đây là tình tiết hư cấu thôi nhé!)
Giang Nam Tình:“...”
“Sao trông em lại hoảng sợ như vậy. Em đeo nó trên cổ cũng đâu ảnh hưởng gì...”
Hắn bật cười rồi trả lại sợi dây chuyền lên tay cậu:“Cảm ơn đã cho tôi xem rõ nó.”
“Ừ...” Cậu vẫn chưa hết kinh ngạc...
Đúng lúc đó...
“Giang Nam Tình!!!”
“Tình!!!”
Lăng Kiệt và Bùi Minh vẫy tay từ xa chạy đến.
“Vậy thôi, cũng muộn rồi. Chào em.” Hắn đứng dậy khẽ nói với cậu.
“Đợi đã...” Cậu đứng dậy và vội gọi nhưng hắn không ngoảnh đầu lại, cứ bước đi như vậy chỉ vẫy tay chào cậu...
Thật ra cậu chẳng có lý do gì để gọi hắn lại nên đã để hắn đi xa rồi biến mất.
Vừa lúc Lăng Kiệt và Bùi Minh đã chạy tới chỗ cậu.
Cậu thấy hai người họ, người nào cũng bộ dạng nhếch nhác, đầu tóc rối bời, mặt mũi khó coi...
“Hai anh...”
Cậu chưa kịp nói gì thì Lăng Kiệt hai tay nắm lấy vai cậu và gào lên:“Tình! Sao người em ướt hết thế này! Đừng nói là em ngã xuống biển đấy???”
“Ừ, tôi lướt sóng... không may ngã xuống biển...”
“CÁI GÌ??? VẬY EM CÓ BỊ THƯƠNG Ở ĐÂU KHÔNG?” Hắn nhìn cậu từ trên xuống rồi lại nhìn từ dưới lên, sắc mặt hoảng loạn.
“Tôi không sao...” Cậu mỉm cười đáp lại cho hắn yên lòng.
Bùi Minh có vẻ bình tĩnh hơn hắn:“Giang Nam Tình, người lúc nãy là ai vậy?”
Lăng Kiệt càng hoảng loạn hơn:“Phải rồi, thằng đó là ai???”
“Tôi cũng không biết. Nhưng anh ta đã dạy tôi chơi lướt sóng và còn cứu tôi nữa...”
Lăng Kiệt gặng hỏi:“Sao tự nhiên lại dạy em chơi?”
“Anh ta muốn chơi lướt sóng nên dạy tôi chơi cùng...”
Lăng Kiệt kề sát mặt cậu, giọng u ám đáng sợ:“Lần sau thấy người lạ là không được đi cùng rõ chưa???”
Cậu nghĩ bụng:“Tôi đâu phải con nít mà phải nghe lời anh...”
Bùi Minh nói:“Được rồi, A Kiệt. Dù sao Giang Nam Tình vẫn an toàn. Mà người đó có nói gì với cậu không?”
“Anh ta... anh ta muốn xem sợi dây chuyền này...”
Bùi Minh:“Hả???”
Lăng Kiệt:“Hiểu rồi, chắc chắn thằng đó muốn lấy sợi dây chuyền đem đi bán để lấy tiền nên mới tiếp cận em... Không thể để hắn thoát dễ dàng được...”
Giang Nam Tình:“Anh thôi ngay mấy ý nghĩ đen tối đó đi. Tôi thấy anh ta cũng không phải người xấu...”
Lăng Kiệt:“Em không thể dễ dàng tin người như thế được. Mà... tôi đã nói sẽ dạy em chơi lướt sóng mà. Sao còn phải nhờ vả hắn. Chẳng lẽ em nghĩ tài năng của tôi không bằng hắn...”
Giang Nam Tình:“Không nói chuyện với anh nữa...”
Nói xong, cậu lập tức bỏ đi.
“Khoan đã, Tình. Chờ tôi!”
Bùi Minh nhìn hai người họ chạy đuổi nhau thì miệng khẽ nở nụ cười.
...
Đêm tối, một trong những khách sạn xa hoa trong thành phố ven biển.
“Boss, tôi đã xác nhận rồi. Viên ngọc thằng nhóc đó mang theo trên người chính xác là viên ngọc lúc đầu chúng ta cần lấy của Charles Swallowtail, dù tôi không biết hắn làm thế nào để thay đổi được kích thước viên ngọc...”
“Tốt lắm, ngày mai sẽ bắt đầu kế hoạch!”
“Tuân lệnh, Boss!”
Hắn nghe điện thoại xong thì bước vào phòng tắm. Hắn là người nam nhân lúc chiều đã tiếp cận Giang Nam Tình. Và...
Roẹt!
Hắn đưa tay lên cổ và xé bỏ chiếc mặt nạ ra. Mái tóc đỏ rực và nụ cười quái đản của Christian Grimes hiện ra. Hắn nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua chiếc gương và tự nói một mình.
“Thằng nhóc đó tên là Giang Nam Tình à? Phải giết nó thì đúng là một điều đáng tiếc!”