Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 11: Chương 11




Tôi thoáng ngẩn người, mặc dù không rõ vì sao hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn buột miệng đáp: “Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể… vì anh tan xương nát thịt.”

Dứt lời, chỉ thấy mi nhãn Tần Tiếu Dương thoáng cong lên, nở nụ cười nhẹ, ám quang lưu chuyển trong con ngươi đen láy, quá mức động nhân. Hắn một phen đoạt lấy chiếc áo khoác trong tay tôi, nhẹ nhàng vứt trên mặt đất, sau đó nghiêng người về phía trước, hai tay chậm rãi đặt lên vai tôi, nói từng từ từng chữ: “Vậy, hôn tôi đi.”

Tôi lập tức ngây người, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt tựa thủy kia, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, miệng khô lưỡi khô. Tựa như bị thứ gì đó mê hoặc, kìm lòng không đặng cúi thấp đầu xuống, hôn nhẹ lên môi hắn.

Sau một hồi môi lưỡi giao triền, Tần Tiếu Dương kê cằm lên vai tôi, cười cười thổi một hơi, giọng nói khàn nhỏ, nhu thanh hỏi: “Chúng ta vào trong phòng đi, được không?”

Trong đầu tôi một mảnh trống rỗng, căn bản cái gì cũng không thể suy nghĩ, chỉ hồ loạn ứng vài tiếng, gắt gao ôm lấy eo hắn. Cứ thế hai người ôm ôm ấp ấp, nghiêng ngả tiến vào phòng ngủ, ngã xuống giường.

Vẻ mặt Tần Tiếu Dương có chút hoảng hốt, nụ cười lại vẫn dịu dàng, không ngừng hôn môi và má tôi. Tôi hiển nhiên càng thêm nhiệt liệt hôn đáp trả, đầu óc choáng váng, toàn thân nóng lên.

Quần áo lộn xộn, khí tức bất ổn.

Giữa lúc ý loạn tình mê, Tần Tiếu Dương đột nhiên đưa tay sờ lên mặt tôi, khe khẽ thở dài: “Kỳ quái, vì sao… cậu và anh cậu vẻ ngoài một chút cũng không giống nhau?”

Tôi ngốc lăng, trong đầu bỗng hiện lên bóng lưng cô tịch lúc rời đi của Lý Thâm, và hai chữ tạm biệt mà anh nói ra vô cùng nghiêm túc.

Tái bất tương kiến. (nghĩa là: không còn gặp lại. Chữ “tạm biệt” mà Lý Thâm nói nguyên văn là “tái kiến”)

Tôi toàn thân chấn động, trong lòng hốt nhiên lạnh xuống, nháy mắt đã dừng lại tất cả động tác.

“Tiểu Lý?”

“Giám đốc Tần, xin lỗi.”

Tôi nhìn thẳng vào hắn trong khoảnh khắc, thấp giọng nói một câu, sau đó trở mình, an an tĩnh tĩnh nằm xuống bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết.

“Vì sao?” Tần Tiếu Dương thở dốc, ngữ khí cực độ hoang mang, “Cậu rõ ràng nói thích tôi.”

“Chính xác, tôi từ bảy năm trước đã luôn âm thầm thích anh. Nhưng còn anh thì sao? Anh thực sự hi vọng tôi ôm anh sao? Hay là, chỉ xem tôi như thế thân của Lý Thâm?”

“Tôi…” Hắn mở miệng, lại nói không nên lời.

“Giám đốc Tần,” Tôi chậm rãi cầm lấy tay hắn, cẩn cẩn dực dực đặt lên ngực mình, nhẹ giọng nói, “Cùng một người lên giường rất dễ, cái khó chính là cùng hắn trằn trọc. Tôi có thể vì anh bất chấp tất cả, thế nhưng, xin anh đừng nói lời không thành thật, tự mình làm tổn thương mình.”

Tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Tần Tiếu Dương mới nhúc nhích ngón tay, quay đầu nhìn tôi, bật cười khẽ.

“Nguy rồi, đêm nay sợ là tôi thật sự ngủ không được nữa.”

“Tôi cùng anh nói chuyện phiếm.”

“Được.” Hắn mở lớn hai mắt, cười, “Vậy cậu đoán thử xem, tôi hiện tại đang nghĩ cái gì?”

“Lý Thâm?”

Hắn lắc đầu, vẫn mỉm cười, chậm rãi nói ra mấy chữ: “Lý Tân Kỳ.”

“Tôi?”

“Ừ.” Hắn nắm lấy tay tôi, hơi nghiêng đầu, đáy mắt mơ hồ như bị sương mù che phủ, nhu tình tựa thủy, “Tôi đang nghĩ, trên đời này có lẽ có nghìn nghìn vạn vạn cái Lý Thâm, nhưng ngu ngốc như Lý Tân Kỳ… lại chỉ có một.”

Tôi nghẹt thở, mặt nhất thời đỏ lên, lặng yên không nói.

Tần Tiếu Dương cũng không nói gì nữa, chỉ mở lớn hai mắt nhìn tôi, ánh mắt mê mê mang mang, lơ lửng bất định.

Một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tần Tiếu Dương đã nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường, đi vào nhà tắm rửa mặt.

Tôi lẳng lặng nằm nguyên chỗ cũ, nghe tiếng nước chảy ào ào truyền đến bên tai, lại cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu. Tôi cùng người mình thích sóng vai ngủ một đêm, kết quả lại chỉ là tay nắm tay mà thôi, mặt khác cái gì cũng không làm.

Nếu để cho Chu Lẫm biết chuyện này, sợ là sẽ bị hắn cười nhạo không yên? Còn Lý Thâm thì sao? Nếu như anh biết được tôi và Tần Tiếu Dương cùng ngủ trên một giường, sẽ nghĩ như thế nào?

Ghen tị?

Hay là… không có phản ứng gì?

Trải qua tối hôm qua, tôi không còn tin Lý Thâm là một người lãnh mạc vô tình nữa, đối với Tần Tiếu Dương cũng vậy, vĩnh viễn đoán không ra trái tim của hắn.

Nghĩ một hồi, có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cuối cùng nhảy xuống giường, tùy tay mở tủ quần áo bên cạnh ra.

Đập vào mắt chính là thuần một sắc trắng của áo sơ mi, kiểu dáng cực quen mắt, tôi lấy một chiếc thử ướm lên người, phát hiện đều không phải kích cỡ của Tần Tiếu Dương.

…Tất cả đều là quần áo của Lý Thâm.

Tôi ngơ ngẩn nhìn cả tủ quần áo hồi lâu, mới “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, đưa tay ấn lên huyệt thái dương, cười khổ.

Đến thời khắc này mới tỉnh ngộ, kinh ngạc nhận ra tôi và Tần Tiếu Dương vĩnh viễn không thể ở bên nhau. Bởi vì, giữa tôi và hắn, thủy chung vẫn luôn bị ngăn cách bởi hai chữ Lý Thâm.

Nghĩ một lần liền đau một lần, như hình với bóng, xua cũng không đi.

Hắn vậy.

Tôi cũng vậy.

Mặc dù hiểu rõ đạo lý này, tôi lại vẫn không từ bỏ được Tần Tiếu Dương. Đợi hắn từ trong phòng tắm bước ra, đáy lòng tôi cho dù đau đến lợi hại, cũng vẫn tươi cười nghênh đón.

Cuộc sống sau đó, chúng tôi vẫn như trước cùng sống dưới một mái nhà, tường an vô sự.

Chỉ có điều, số lần Tần Tiếu Dương thất thần càng ngày càng ít, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng nhiều, người thường xuyên suy nghĩ vẩn vơ, đổi lại là tôi.

Tôi từng quay về nhà mấy lần, nhưng trong phòng phủ đầy bụi bặm, căn bản không có dấu vết có người đặt chân tới; cũng từng hỏi thăm tin tức từ Chu Lẫm, nhưng hắn nói người nào đó không thấy quay lại quán rượu nữa… Suốt một tháng trời, Lý Thâm hệt như đột nhiên mất tích, bặt vô âm tín.

Hoặc giả, anh kỳ thực vẫn đang sống an ổn ở một nơi nào đó, chỉ có điều, không còn xuất hiện trong thế giới của tôi nữa.

Tôi từ nhỏ đến lớn đều bị người anh Lý Thâm này trông coi, bây giờ đột nhiên đạt được tự do, lại không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại mấy lần điện thoại trên tay mở ra số điện thoại của anh, cuối cũng vẫn chần chừ không dám ấn xuống.

Chỉ mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, anh rốt cuộc có yêu Tần Tiếu Dương hay không?

Anh… có luôn oán giận tôi không?

Kể từ khi đó, tự nhiên cả ngày đều hốt hốt hoảng hoảng, tinh thần không yên.

Mà ngay cả Tần Tiếu Dương cũng mơ hồ nhìn ra dị trạng của tôi, nhân ngày cuối tuần khó có được, hắn liền kiên quyết kéo tôi đi lên phố dạo chơi. Tiếc là đi đi lại lại mấy con đường như vậy, hơn nữa người trên đường qua lại tấp nập, thực sự không có gì lý thú.

Cuối cùng liền dứt khoát rẽ vào một siêu thị gia đình bên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.