Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 12: Chương 12




Tần Tiếu Dương liền chen đến bên quầy hàng chọn chọn lựa lựa, tôi đút hai tay trong túi quần, vừa hát thầm vừa lượn lờ xung quanh. Đi đi một hồi, chẳng biết tại sao lại cảm thấy trong lòng không yên, kết quả trượt chân một cái, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

May mà bên cạnh có người đưa tay ra đỡ lấy.

Tôi lúc này mới hơi hoàn hồn, liên thanh nói mấy câu cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên, lại đối diện với một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

“Anh?!” Tôi hô nhỏ một tiếng, kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, không thể động đậy.

Lý Thâm không lên tiếng, chỉ khoanh hai tay, lẳng lặng quét mắt nhìn tôi, thần tình đạm mạc. Tim tôi đập loạn, miệng mở lớn lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói.

Một lát sau, bên tai đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói mềm mại ấm áp của Tần Tiếu Dương: “Tiểu Lý, mua xong đồ rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi…”

Ngừng một lát, ngữ điệu trầm xuống, hơi run rẩy: “Lý Thâm?”

“Đã lâu không gặp.” Lý Thâm gật gật đầu, thần sắc bình tĩnh.

“Đúng vậy.” Tần Tiếu Dương đi từng bước đến bên cạnh tôi, cúi đầu xuống, khuôn mặt trắng bệch.

“Tới mua đồ?”

“Ừ.” Tần Tiếu Dương ứng tiếng, nắm lấy cổ tay tôi thật chặt, ánh mắt cực cổ quái, từng từ từng chữ nói: “Tôi đi cùng với Lý Tân Kỳ.”

Nói xong, mắt cũng không chớp mà nhìn thẳng vào Lý Thâm, một đôi hắc mâu minh minh diệt diệt, tựa hồ có chút… căng thẳng?

Nhưng Lý Thâm lại chỉ nhẹ nhàng ờ một tiếng, quay đầu đi mặt không đổi sắc, tự xem rồi lựa chọn tỉ mỉ mấy món hàng trên giá, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của chúng tôi.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên thực quỷ dị.

Giữa lúc căng thẳng, đột nhiên có một người phụ nữ trẻ tuổi từ đằng xa đi tới, trên mặt mang nụ cười nhẹ, thanh thúy nói: “Bác sĩ Lý, anh chọn xong đồ chưa?”

“Ừ, gần xong rồi.”

“Vậy chúng ta nhanh đi thôi.” Vừa nói vừa đưa tay ra quàng lấy cánh tay của Lý Thâm, động tác tương đối tự nhiên.

Tôi ngẩn người, lập tức nhận ra cô gái này là ai, buột miệng hô: “Lâm tiểu thư?”

“A? Lý tiên sinh? Thì ra anh cũng ở đây, thật là trùng hợp.”

“Cô… cùng anh tôi…” Cô trước kia không phải là đối tượng xem mắt của tôi sao? Vì sao lại cùng một chỗ với Lý Thâm?

“A,” Cô hơi ngẩn người, vội buông lỏng tay ra, cười nói, “Hôm nay các đồng nghiệp trong bệnh viện tổ chức liên hoan, tôi và bác sĩ Lý phụ trách mua rượu. Phải rồi, từ sau bữa cơm lần trước chúng ta chưa có liên lạc lại với nhau lần nào. Thật là đáng tiếc, kỳ thực tôi vẫn rất thích cậu…”

Mới nói được một nửa, Lý Thâm liền trừng mắt với cô, lạnh lùng nói: “Không phải thời gian sắp hết rồi sao? Còn chưa đi?”

“Ax, thật ngại quá, sau này có thời gian rảnh rỗi sẽ lại nói chuyện sau.”

Vừa nói dứt lời, hai người liền xoay người, khoác tay nhau rời đi.

Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của họ, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, rồi lại sống chết không muốn làm rõ ràng tình hình này, chỉ kìm lòng không đặng mà mở miệng hô: “Anh.”

Lý Thâm không quay đầu lại.

Anh chỉ dừng một chút, sau đó lại bước tiếp về phía trước.

Tay tôi chầm chậm nắm thành quyền, nghiến răng.

Cho tới giờ phút này mới phát hiện ra, anh hôm nay… cư nhiên một câu cũng chưa có nói với tôi.

Đang lúc ngây ngốc, Tần Tiếu Dương bên cạnh không biết đã khôi phục lại trạng thái bình thường từ khi nào, khẽ cầm lấy tay tôi, ôn nhu nói: “Chúng ta cũng về nhà đi.”

“Ừ, được.”

Sau khi rời khỏi siêu thị, ban đầu Tần Tiếu Dương tán dóc với tôi chút chuyện linh tinh, sau đó nghiêng nghiêng đầu, tựa như vô tình hỏi một câu: “Vị Lâm tiểu thư vừa rồi là người cậu quen?”

“Cô ấy từng là tối tượng xem mắt của tôi.”

“Lý Thâm giới thiệu cho cậu?”

“Phải, anh tôi là bạn đồng nghiệp của Lâm tiểu thư.” Dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lắp bắp hỏi, “Bọn họ… sẽ không…”

“Không thể nào.” Tần Tiếu Dương nhíu mi, phủ định hoàn toàn, đôi mắt đen hơi nheo lại, khàn khàn nói, “Tôi rất hiểu suy nghĩ trong lòng Lý Thâm là như thế nào, nói cho cùng, hắn chẳng qua là đang trả thù tôi thôi. Ai bị kích động trước thì sẽ là người thua, mà tôi… nhất định phải thắng.”

“A?” Tôi ngẩn người, hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, “Anh tôi mặc dù đã chia tay với anh, nhưng hẳn là không có ghi thù chứ? Vì sao còn muốn trả thù?”

Nghe vậy, Tần Tiếu Dương ngẩn người ra một chút, vẻ mặt cứng ngắc. Một lúc lâu sau mới chớp chớp mắt, chầm chậm cười rộ lên, nói: “Cái gì cũng không có. Vừa rồi tôi đều là nói lung tung thôi, cậu đừng để tâm.”

“Nhưng mà, giám đốc Tần…”

“Tiểu Lý, chúng ta đều đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, sao cậu vẫn còn xưng hô với tôi như thế?” Ngữ khí hắn biến đổi, dễ dàng chuyển sang chủ đề khác.

“Tôi quen rồi.” Lén nhìn hắn vài cái, có chút khó xử, “Hơn nữa, tôi nếu không gọi anh là giám đốc Tần, thì còn có thể gọi thế nào?”

“Rất đơn giản,” Mi nhãn hắn cong lên, tiếu ý bên môi tràn đầy, nhẹ giọng nói, “Cậu có thể trực tiếp gọi tên tôi.”

“A?” Tôi chấn kinh, lắc đầu liên tục, “Việc này… tôi không thể…”

“Vì sao? Tên tôi không dễ nghe sao?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy cậu gọi tôi một lần thử xem sao đi.” Hắn cúi đầu, khẽ gảy gảy ngón tay tôi, cười.

Tôi nhất thời cực chẳng đã, sau một thoáng do dự, cuối cùng vẫn là dè dè dặt dặt nói: “…Tiếu Dương.”

“Ừ,” Hắn nâng mắt lên nhìn tôi, ánh mắt ôn nhu tựa thủy, uyển chuyển động lòng người, “Tôi ở đây.”

Ngực tôi nhất thời kinh hoảng đập loạn, mặt đỏ tai nóng, tay chân mềm nhũn.

Tần Tiếu Dương liền cười khẽ một tiếng, giơ tay lên chọc chọc vào má tôi, nói: “Dễ ngượng ngùng như vậy sao? Cậu đỏ mặt trông thật là đáng yêu, chẳng trách… anh của cậu lúc nào cũng thích khi dễ cậu.”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, đưa tay lên xoa xoa mặt mình vài cái, thở phì phì nói: “Không có đâu.”

“Không có sao? Phải rồi, tên kia làm sao nỡ?” Tần Tiếu Dương vẫn cười ôn nhu như trước, ánh mắt lại càng phiêu càng xa, giọng nói thoáng trầm, “Hắn cũng chỉ khi dễ tôi mà thôi.”

Tôi trong lòng khẽ động, mặc dù biết hắn lại đang thương tâm vì Lý Thâm, nhưng không biết nên an ủi thế nào mới tốt, chỉ đành lẩm nhẩm gọi: “Tiếu Dương.”

“Lý Tân Kỳ,” Hắn hơi nghiêng đầu sang, cả người mềm mại dựa vào tôi, hỏi, “Cậu sẽ luôn ở bên tôi, phải không?”

“Đương nhiên.”

“Vậy là được rồi.” Hắn hơi nhếch khóe môi, nụ cười ôn hòa, giọng nói lại dần thấp xuống, thì thầm, “Lý Thâm, tôi nếu đã cược, sao có thể thua?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.