Bởi vì đủ các kiểu gây rối của Đoàn Chi
Dực nên bữa ăn này, hai người phải mất chừng hơn một tiếng đồng hồ,
trong nhà ăn chỉ còn rải rác vài nhân viên phục vụ.
Tóm lại, hôm nay Vệ Lam cảm thấy thể
diện của mình mất hết trơn, như bị ném xuống Thái Bình Dương rồi. Một cô gái hai mấy gần ba mươi tuổi mà còn học mấy đứa con nít, đút thức ăn
cho một tên mặt ngầu trước mặt bao nhiêu là người.
Đoàn Chi Dực thì ngược lại, vẻ không vui lúc đầu đã tan biến hết, hài lòng về biểu hiện của cô.
Về tới phòng làm việc, mọi người đã tập
trung vào công việc của buổi chiều. Vệ Lam trở về, họ đều bày tỏ sự đồng cảm hết sức sâu sắc, cùng với sự áy náy khi bỏ mặc mình cô đối mặt với
ông chủ lạnh lùng.
Vệ Lam thở phào một hơi, ít nhất điều
này chứng tỏ chuyện của cô và Đoàn Chi Dực ở nhà ăn vừa rồi vẫn chưa bị
người ta đồn ra ngoài. Cô không muốn chịu búa rìu dư luận sớm như vậy
đâu.
Nhưng cô còn chưa thở phào xong thì Hứa
Tiểu Đông đã lắc lư tới trước bàn của cô với nụ cười xấu xa, chống cằm
nói nhỏ: “Không phải tôi nhiều chuyện gì đâu, chẳng qua là chỉ muốn hỏi
bà chủ một câu, ông chủ ở nhà cũng mặt hằm hằm thế sao?”
Vệ Lam ngẩn ra một lát, sau đó phản ứng lại thì nhỏ giọng mắng: “Bớt nói bậy nói bạ đi.”
Hứa Tiểu Đông tiếp tục nói: “Cô đừng có
giả vờ, cái kiểu yêu ngầm của mấy người làm sao có thể thoát được hỏa
nhãn kim tinh của tôi.”
Vệ Lam có phần không được tự nhiên. Cô
và Đoàn Chi Dực cũng được coi là yêu đương ư? Nhưng nếu không phải, vậy
mỗi ngày ngủ chung giường, làm chuyện thân mật nhất, vừa rồi còn ở nhà
ăn làm chuyện mất mặt thế thì được gọi là gì?
Nghĩ thế, chính bản thân cô cũng thấy
bối rối. Cô bưng ly nước lên, lườm Hứa Tiểu Đông: “Mặc kệ cậu, tôi đến
phòng trà nước pha cà phê đây.”
Phòng trà nước ở trên lầu, khi Vệ Lam
bưng ly cà phê đã được pha xong đi ngang qua quầy tiếp tân thì bỗng
nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Quách Chân Chân đang tranh luận với cô nhân viên tiếp tân.
“Cô à, thật tình là tôi đã thông báo cho Je rồi, nhưng anh ấy không có thời gian để gặp cô.”
“Cô nói với anh ấy lần nữa là tôi có chuyện rất quan trọng tìm anh ấy, nếu không chịu gặp tôi thì anh ấy sẽ hối hận.”
“Cô à… thật tình tôi đã cố hết sức rồi.”
Cô gái tiếp tân khó xử, nhìn Quách Chân Chân với vẻ mặt không biết làm sao.
Từ sau cái hôm ở bệnh viện, Vệ Lam chưa
gặp lại Quách Chân Chân, hai người chỉ nói chuyện điện thoại với nhau
một lần. Quách Chân Chân nói qua loa với cô rằng cô ấy với Đoàn Chi Dực
đã chia tay, cô ấy không sao, bảo Vệ Lam đừng lo lắng.
Sau đó, bởi vì có quá nhiều chuyện kéo
tới, loạn thành một đống nên Vệ Lam cũng không có thời gian để nghĩ xem
hiện nay Quách Chân Chân thế nào.
Bây giờ bất ngờ gặp cô ở đây, ngay tại Azre này, ít nhiều gì Vệ Lam cũng thấy chột dạ.
Nói đi nói lại, Đoàn Chi Dực và Quách Chân Chân tới nước này, cô cũng không thoát được liên quan.
Bởi vì không biết phải đối mặt với Chân
Chân thế nào nên sau khi nghĩ ngợi một lát, Vệ Lam định thừa lúc Quách
Chân Chân không chú ý, bưng ly cà phê quay trở về phòng trà nước, trốn
trước rồi tính sau.
Nhưng Vệ Lam còn chưa kịp bước đi thì
Quách Chân Chân đã quay người lại và phát hiện ra cô. Cô ấy ‘ủa’ một
tiếng rồi đi về phía cô: “Vệ Lam, sao cậu lại ở đây?”
Vệ Lam cười gượng, cố gắng đối mặt với Chân Chân: “Hiện nay mình đang làm tại phòng tạp chí của Azre.”
Có vẻ như Quách Chân Chân rất bất ngờ,
nhưng ngay sau đó chợt hiểu ra và gật đầu: “Cách đây ít lâu mình đi
ngang qua Lam Quang, tiện thể vào thăm cậu. Đúng lúc ấy gặp trợ lý của
các cậu đi xuống lầu, cô ấy nói với mình cậu và Minh Quang đã chia tay
rồi, mình không tin cho lắm, định gọi điện hỏi cậu nhưng gặp hết chuyện
này đến chuyện kia, rồi cũng sợ đó là sự thật, gọi cho cậu nhắc đến
chuyện đó thì sẽ làm cậu đau lòng. Bây giờ nhìn cậu thế này thì đúng là
vậy rồi. Nhưng cậu và Minh Quang đang yên đang lành, sao tự nhiên lại
chia tay?”
Vệ Lam cười cười: “Giữa hai bọn mình xảy ra chút vấn đề nên đã chia tay.”
Có vẻ như Quách Chân Chân đã thoát khỏi
nỗi đau thất tình nên trên mặt cũng không còn vẻ suy sụp như trước nữa,
cô chăm chú nhìn Vệ Lam, dường như yên tâm gật đầu: “Xem ra cậu cũng
không sao, vậy mình yên tâm rồi.”
Vệ Lam nghi hoặc nhìn cô: “Chân Chân, cậu thật sự không sao chứ?”
Quách Chân Chân lơ đễnh xua tay: “Đã sớm không sao rồi. Mình đã nghĩ thông suốt, không phải của mình thì cưỡng
cầu cũng vô ích.” Dừng một lát, cô hỏi lại: “Sao lại trùng hợp như vậy,
cậu làm ở Azre?”
“Sau khi mình rời khỏi Lam Quang, thấy
tin tuyển dụng nên tới đây làm.” Vệ Lam nói dối nên không được tự nhiên
lắm: “Hơn nữa dù gì thì Đoàn Chi Dực cũng là bạn học cũ, sẽ chiếu cố đến mình hơn.”
Quách Chân Chân có vẻ không đồng ý lắm
với lời của cô: “Bảo anh ấy chiếu cố thì đừng nghĩ đến còn hơn. Có điều
Azre cũng không tồi, rất có tương lai, chắc chắn là tốt hơn cái phòng
làm việc bé tí của cậu trước đây. Tuy mình có chút không cam lòng, nhưng cậu ở đây làm việc mình cũng không để ý gì đâu.”
Trái ngược với vẻ thẳng thắn thành thật
của Quách Chân Chân, Vệ Lam bỗng cảm thấy mình hệt như một kẻ tiểu nhân
bỉ ổi, lòng cô trở nên buồn phiền. Cô gần như không có dũng khí để đối
mặt với người bạn thân thời niên thiếu nữa.
Quách Chân Chân không phát hiện ra vẻ
khác thường của cô, lầu bầu oán trách một mình: “Đoàn Chi Dực đúng là
quá vô tình mà. Mình đáp ứng là sẽ không quấy rầy anh ấy nữa nhưng cũng
đâu cần cố ý không gặp mình chứ.”
“Cậu tìm anh ta có việc à?” Vệ Lam dè dặt hỏi.
Quách Chân Chân gật đầu: “Mình tra được
một vài chuyện liên quan đến Trần Vũ Yên, muốn cho anh ấy xem. Tuy Đoàn
Chi Dực không thích mình nhưng anh ấy cũng từng giúp đỡ mình, cũng cho
mình một giấc mơ đẹp, mình không muốn anh ấy bị Trần Vũ Yên gạt. Anh ấy ở bên cạnh cô ta, sớm muộn gì cũng bị cô ta hại.”
“Trần Vũ Yên?” Vệ Lam ngạc nhiên: “Cậu nói anh ta cặp với Trần Vũ Yên?”
Quách Chân Chân ừ một tiếng: “Lúc anh ấy đến bệnh viện thăm mình đã ngầm thừa nhận rồi, anh ấy chia tay với minh là vì Trần Vũ Yên.” Nói xong cô xua tay, lục lấy một tài liệu từ trong
túi xách ra đưa cho Vệ Lam: “Thôi đi, nếu anh ấy không muốn gặp mình thì mình không ép. Cậu làm ở đây, xem lúc nào có cơ hội thì đưa cho anh ấy
giúp mình, coi như đây là việc cuối cùng mình làm cho anh ấy.”
Quách Chân Chân mỉm cười: “Cậu sao thế?
Mình thật sự không sao mà, sớm đã nghĩ thông suốt rồi. Mình định rời
khỏi Giang Thành về quê làm việc. Nghĩ lại thì mình cũng có bị thiệt gì
đâu, Đoàn Chi Dực cấp cho mình một khoản phí chia tay khổng lồ, mình
cũng không ngốc đến mức giả vờ thanh cao mà từ chối. Không có được tình
yêu, có tiền thì cũng tốt rồi.”
Chân Chân nói rất thản nhiên nhưng Vệ
Lam phát hiện mắt cô đã hơi đo đỏ. Cô đưa tay ra nắm lấy tay Chân Chân:
“Chân Chân, xin lỗi cậu.”
Quách Chân Chân bật cười: “Sao cậu phải
xin lỗi mình? Cậu cũng đâu làm gì có lỗi với mình chứ.” Nói xong cô rút
tay ra vỗ vỗ lên mu bàn tay Vệ Lam: “Được rồi, mình không quấy rầy cậu
làm việc nữa, về quê thì đừng có quên tìm mình đấy, chúng ta sẽ hẹn mấy
bạn học cũ đến những chỗ hồi nhỏ hay đến chơi.”
“Ừ.” Vệ Lam gật đầu.
Quách Chân Chân lau mắt, quay người bước đi.
Vệ Lam nhìn tài liệu trong tay, nghĩ một lát rồi đi đến trước mặt cô bé tiếp tân: “Em thông báo cho Je giùm chị, nói là Vệ Lam phòng tạp chí tìm anh ấy.”
Lúc nãy hai người nói chuyện, cô bé đã
nghe được phần nào, biết cô gái lúc nãy chính là bạn gái cũ của ông chủ, mà cô còn nhớ rõ người đồng nghiệp mới này, chính là người lần trước
đến đưa cơm cho ông chủ. Hai người này hình như là bạn. Đúng là một mối
quan hệ thật phức tạp.
Sau khi thông báo, đương nhiên Vệ Lam được cho vào.
Cô bước tới trước cửa phòng làm việc, gõ cửa và bước vào. Đoàn Chi Dực đang cắm cúi làm việc, cảm giác cô đã vào thì ngẩng đầu lên nhìn cô. Thấy cô bưng một ly cà phê còn bốc hơi thì
khóe môi hơi cong lên, đứng dậy vòng qua cái bàn tới trước mặt cô, đưa
tay bưng lấy ly cà phê uống một hớp, và không quên bình phẩm: “Hương vị
không tồi, nhưng bỏ hơi nhiều đường, tôi không thích cà phê ngọt quá,
lần sau mang cà phê tới cho tôi thì bỏ ít một chút.”
Này, đây là cà phê tôi pha cho chính
mình đấy chứ! Vệ Lam há hốc mồm nhìn cái tên tự cho là đúng trước mặt,
lòng thầm oán. Nhưng nghĩ đến chuyện ở trong nhà ăn mà anh còn dám giành cơm với mình thì cô cũng lười tranh cà phê với anh.
Cô đưa tài liệu trong tay cho anh: “Vừa
nãy Chân Chân tìm anh mà anh không chịu gặp, cậu ấy nhờ tôi đưa cái này
cho anh.” Đưa xong, cô lại hỏi: “Có phải anh nói với cậu ấy, anh và cậu
ấy chia tay là do Trần Vũ Yên không?”
Đoàn Chi Dực nhận lấy túi tài liệu, vừa
thờ ơ mở ra xem, vừa trả lời cô: “Em và cô ấy là bạn bè, để cố ấy ghét
Trần Vũ Yên còn hơn là hận em.”
“Anh…” Vệ Lam thật không biết nên cảm
động vì anh biết nghĩ cho cô, hay là cảm thấy chua xót thay cho Trần Vũ
Yên vì gánh tội danh nặng như vậy.
Đoàn Chi Dực không quan tâm đến vẻ bối
rối của cô, rút mấy tấm ảnh và tờ giấy trong túi tài liệu ra, mặt dần
trở nên nặng nề hơn.