Khi Đoàn Chi Dực 18 tuổi, mẹ cậu đã vào
viện được 3 năm, ba thì một năm về nhà chưa tới chục lần, một mình cậu
thiếu niên mười mấy tuổi ở trong cái biệt thự xa hoa giữa giữa sườn núi, bên cạnh cậu chỉ có những người hầu luôn cung kính gọi cậu là thiếu
gia.
Có lẽ là vì quá cô đơn, tính cách của
cậu có rất nhiều chỗ thiếu sót, trầm mặc ít nói, khó hòa đồng, cáu kỉnh
dễ giận, những lời đồn trong trường về cậu đều có khuynh hướng tiêu cực. Những điều này cậu biết hết, nhưng lười giải thích, mà cũng không biết
phải giải thích với ai. Và cũng vì biết, cho nên càng thêm khó hòa đồng, càng nóng nảy.
Tóm lại là càng ngày càng tồi tệ.
Thời thiếu niên, sở thích duy nhất của
Đoàn Chi Dực là đánh bóng rổ, những người duy nhất có quan hệ khá tốt
với cậu chính là những cậu bạn trong đội bóng rổ. Những chàng trai đánh
bóng rổ đa phần đều tùy tiện, thoải mái cởi mở, tuy Đoàn Chi Dực không
thích nói chuyện nhưng đánh bóng rất giỏi, bọn họ tâm phục khẩu phục
cậu, trên sân bóng họ phối hợp với nhau rất ăn ý.
Đang tuổi thanh xuân, trừ bóng rổ ra,
các chàng trai trong đội bóng hễ tụ là là nói chuyện về lũ con gái. Rất
nhiều người trong đội bóng đã có bạn gái, có người không chỉ có một bạn
gái.
Đoàn Chi Dực không hề có chút hứng thú
với lũ con gái. Vì đẹp trai, đánh bóng giỏi nên đương nhiên cậu cũng
thường nhận được thư tình, nhưng trước giờ cậu chưa bao giờ đọc chúng.
Phụ nữ là một sinh vật rất phiền toái, giống như mẹ của cậu vậy, tuy
rằng cậu yêu bà, nhưng cũng rất tuyệt vọng.
“Nghe nói gần đây lớp 10 có rất nhiều em xinh đẹp, lát nữa chúng ta thi đấu với lũ quỷ lớp 10, nhất định không
được nể nang gì, phải đánh cho tụi nó tan tác thì tự nhiên mấy em xinh
đẹp ấy sẽ để mắt đến mấy anh trai chúng ta thôi.”
Trận đấu bóng đầu tiên khi vào lớp 12
chính là đấu giao hữu với lớp 10. Trong phòng thay đồ, Đoàn Chi Dực nghe những lời đùa cợt ‘đáng khinh’ của đồng đội thì chỉ thầm cười khẩy,
không để trong lòng.
Trận đấu hết sức thuận lợi, đội bóng rổ
lớp 10 vừa được thành lập, lại là lũ choai choai 15 tuổi, hoàn toàn
không thể đối kháng với mấy học sinh 18 tuổi. Sau trận đấu, học sinh lớp 10 quả thật bị đánh cho tan tác, ủ rũ chán chường. Mà bên ngoài sân,
các em xinh đẹp vốn chạy tới để cổ vũ cho bạn cùng cấp nay cũng phản
chiến, nhìn các đàn anh với ánh mắt sáng rực như sao, mà người được hâm
mộ nhất đương nhiên là Đoàn Chi Dực.
Có điều Đoàn Chi Dực nào có tâm tư để ý
đến mấy đứa mê trai này. Trận bóng vừa kết thúc, cậu liền chạy ra ngoài
sân để uống nước. Nhưng khi cậu moi chai nước từ trong túi thể thao của
mình ra thì chai nước vốn còn một nửa kia, không biết bị thằng chết tiệt nào cầm nhầm, uống sạch không còn một giọt.
Cậu bực bội quẳng chai nước vào lại
trong túi, bỗng trước mặt cậu xuất hiện một bàn tay cầm một chai nước
suối: “Anh không có nước sao? Em còn một bình nè, vẫn chưa uống đâu.”
Cậu ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay. Cô mặc đồng phục lớp 10, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, nụ cười trong
veo ấm áp. Đoàn Chi Dực nghe thấy tim mình đập thình thịch mấy tiếng.
Trước nay Đoàn Chi Dực vẫn bài xích
người khác, chưa từng nhận đồ của ai, huống chi là một người lạ. Nhưng
ma xui quỷ khiến sao đó, cậu nhìn nụ cười của cô bé, bỗng nhiên nhận lấy chai nước trên tay cô, lúng túng nói tiếng ‘cảm ơn’ nhỏ xíu.
Rõ ràng cô gái ấy không phải là một fan đến bắt chuyện, thấy cậu nhận lấy nước rồi thì cô cũng chạy vụt theo bạn học.
Nước uống vào miệng thì lạnh, nhưng không hiểu sao Đoàn Chi Dực lại cảm thấy nó hệt như một dòng nước ấm chảy qua cơ thể mình.